Sau khi trải nghiệm chuyện đoán mệnh lần trước, Tự Thủy Lưu Niên có sự tò mò mãnh liệt đối với những sự vật thần bí, nhưng khi nghe An Như Cố khẳng định có thứ này, cô ấy liền chào tạm biệt bọn họ rồi vội vàng rời khỏi.
Cô ấy không muốn đối đầu chính diện với thứ này đâu.
Các cao nhân sau khi được người giúp việc sắp xếp phòng ngủ thì tự xách hành lý lên cầu thang. Đồng thời vợ chồng Trương Linh và người giúp việc cũng đi theo hỗ trợ bọn họ sắp xếp đồ đạc.
Sau khi mọi người nghe xong, chỉ sửng sốt một lúc, rồi bọn họ cảm thấy chuyện này quá hoang đường, cảm thấy cô đang nói đùa thôi.
Sao An Như Cố lại biết đối phương đến đây lúc 3 giờ sáng?
Sao có thể biết chính xác đến mốc thời gian luôn vậy?
Tiểu đạo sĩ rất đáng yêu, nhưng cậu bé cũng nghĩ như bọn họ, mắt tròn xoe, hỏi điều mà mọi người đang thắc mắc: “Chị ơi, sao chị lại biết ạ?”
An Như Cố cúi đầu nhìn tiểu đạo sĩ chỉ cao đến eo của cô, mắt cô thấp thoáng sự kinh ngạc, tại sao cậu bé lại hỏi chuyện này, thế là cô hỏi ngược lại: “Vậy mọi người ở đây không biết hả?”
Bị hỏi ngược lại, khiến một đám cao nhân quay đầu nhìn nhau, dường như bị cố định tại chỗ, không ai lên tiếng.
Nét mặt và giọng điệu kỳ quái của An Như Cố rất chân thật, không hề có ý khoe khoang, hình như cô đang thắc mắc tại sao bọn họ không biết, cô nghĩ đương nhiên bọn họ phải biết điều này.
Trong lòng bọn họ nảy sinh cảm giác áy náy và bó tay, bắt đầu hoài nghi bản thân. Chẳng lẽ khả năng của bọn họ kém đến vậy à?
Mãi một lúc lâu bọn họ mới bình tĩnh lại, cảm thấy thẹn quá hóa giận. Tại sao bọn họ lại cảm thấy áy náy cơ chứ? Trên đời này làm gì có nhiều thuật tiên đoán lợi hại đến thế, nếu như mà có, chắc đối phương là bán tiên mất rồi.
Bọn họ cảm thấy An Như Cố đang cố tình dọa bọn họ sợ.
Ba người nhà Trương Linh là người ngoại giới, không biết sự lợi hại của thuật tiên đoán, sau khi nghe An Như Cố nói cảm thấy mừng rỡ, nếu biết đối phương đến lúc nào, vậy bọn họ có sự chuẩn bị tâm lý nhất định.
Vương Kiến Quốc gãi gãi đầu, nhìn chỗ An Như Cố đang đứng, lại quay sang nhìn nhóm cao nhân, quyết định nói: “Nếu 3 giờ ma nữ mới đến, vậy mọi người nên ngủ một giấc đi, tĩnh dưỡng cho khỏe, tinh thần tốt mới có thể phát huy hết khả năng của mình.”
Những cao nhân khác: …
Người ta đang dọa ông đấy, tại sao ông lại tin tưởng hả!
Tiểu đạo sĩ và An Như Cố đứng đối mặt nhau, cậu bé nhạy bé cảm giác được sự trầm ổn trên người cô, cảm thấy chị gái này không hề lừa gạt họ, đã tin tưởng An Như Cố tám phần.
“Nhưng tại sao sư phụ của em không tính ra được?” Tiểu đạo sĩ lẩm bẩm một mình, sau đó rời khỏi phòng cô, đi đến bên cạnh sư phụ mình, ánh mắt mong mỏi hỏi: “Sư phụ ơi, chị ấy nói có đúng không thế, ma nữ 3 giờ sáng đến đây đúng không ạ?”
Tiểu đạo sĩ vừa dứt lời, không những sư phụ cậu bé mà tất cả mọi người đều quay sang nhìn đạo sĩ kia.
Nhất là vợ chồng Trương Linh, ánh mắt bọn họ tràn ngập sự tôn kính đối với lão đạo sĩ, cũng chờ mong câu trả lời y hệt tiểu đạo sĩ.
Trương Linh hỏi: “Đúng vậy, đạo trưởng Văn Dương, thứ kia đến đây lúc 3 giờ đúng không, sao khi nãy ông không nói cho tôi biết?”
Nếu nói Trương Linh chọn ra người bà ta tin tưởng nhất trong số cao nhân ở đây, thì chắc chắn bà ta chọn tin tưởng đạo trưởng Văn Dương nhất.
Đạo trưởng Văn Dương đến từ Thanh Phong Quán số 1 Nam Thành, có tiếng tăm rất tốt, đã giúp bạn của bà ta giải quyết chuyện lớn. Đạo trưởng Văn Dương hơn 50 tuổi, tóc hơi bạc, mặc đạo bào, nhìn rất hòa ái, phù hợp với sự tưởng tượng của Trương Linh đối với đạo sĩ.
Đạo trưởng Văn Dương: …
Đối mặt với những ánh mắt nóng rực của mọi người, đạo trưởng Văn Dương im lặng một lúc, suy nghĩ lý do thoái thác, mãi sau đó mới thành thật trả lời: “Tôi không tinh thông việc xem bói.”
Mọi người nghe xong cảm thấy thất vọng, nhưng suy đi nghĩ lại, thuật nào cũng phải hữu duyên mới học thành, chuyện này rất bình thường.
Tiểu đạo sĩ là người sùng bái đạo trưởng Văn Dương nhất, cậu bé chu môi, cảm thấy khó có thể tin được, sao một chuyện nhỏ thế này mà sư phụ của cậu cũng không tính được?
Lão đạo sĩ thấy biểu cảm của tiểu đạo sĩ, ông ta cảm thấy xấu hổ, vuốt mặt tiểu đạo sĩ, không nói gì thêm.
Không phải do năng lực của ông ta kém, do đối phương nói chuyện quá mức thần bí, vượt xa khả năng và sự hiểu biết của ông ta.
Ông ta nhớ đến những người ông ta quen biết tinh thông bói toán, nhưng hình như không ai có thể tính chính xác đến vậy?
Vương Kiến Quốc đột nhiên nghĩ đến gì đó, quay đầu sang nhìn chiêm tinh sư, vị này ông ta mời đến, nên hiểu rõ khả năng của người ta, người tinh thông bói toán đây rồi!