Vương Kha cảm thấy mình bị lừa gạt, vội vàng quay sang nhờ sự trợ giúp của các cao nhân này: “Sao cô ta không đáng tin chút nào hết, vậy mặc kệ cô ta đi, mọi người nhất định phải bảo vệ tốt cho tôi.”
Bọn họ tìm lại được sự kiêu ngạo, nở nụ cười cao thâm khó dò, ai nấy đồng ý bảo vệ cậu ta. Tiểu đạo sĩ lại nhìn sư phụ của mình bằng ánh mắt sùng bái, đạo trưởng Văn Dương bình tĩnh cười khẽ.
Chẳng hiểu nổi, không biết ai lại dẫn An như Cố một kẻ nghiệp dư như vậy đến đây. Thời điểm mấu chốt vẫn phải dựa vào ông ta.
Ông ta bấm ngón tay, niệm một pháp quyết, cảm nhận được âm khí âm u xung quanh. Gió lạnh lùa vào phòng, nhưng không nhiều lắm, hắc khí chỉ có vài tia, bởi vậy ông ta suy luận, đây không phải lệ quỷ.
Chỉ là một con quỷ lợi hại hơn so với vài con bình thường mà thôi.
Đạo trưởng Văn Dương rất tự tin, đứng bật dậy, nhanh chóng cầm kiếm gỗ đào của mình.
Nếu như ông ta không sử dụng tuyệt chiêu của mình, đám người này sẽ tưởng rằng ông ta bất tài.
Đạo trưởng Văn Dương đi đến trước cửa sổ có âm khí nặng nhất, đẩy cửa sổ ra, chuẩn bị sẵn tư thế để dùng kiếm gỗ đào đâm xuyên linh hồn kia.
Gia đình Trương Linh thấy đạo trưởng Văn Dương dũng cảm như thế, nhìn ông ấy như nhìn siêu nhân, đột nhiên họ thấy cảm động, lệ nóng chực trào.
Cùng lúc đó, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chó sủa liên hồi: “Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!”
Tiếng bước chân nhè nhẹ kia dần dần nặng nề hơn, truyền đến giọng lè nhè lải nhải của một người đàn ông: “Đừng có sủa, đừng sủa nữa, sủa nữa tao đánh mày, ực~”
Mọi người đến gần cửa sổ xem, phát hiện một người đàn ông mặc tây trang, đi giày da, hình như ông ta uống quá say, đây là chủ nhân ngôi biệt thự kế bên và con chó mà ông ta nuôi.
Nhưng tiếng chó sủa không dừng lại, người đàn ông thấy thế, bắt đầu học theo tiếng chó, sủa “gâu gâu”. Không biết có phải do người đàn ông kia nhại lại tiếng to hơn tiếng chó hay không, con cho kia sủa nhỏ lại, rồi im bặt. Lúc này người đàn ông kia mới thỏa mãn rời đi.
Đạo trưởng Văn Dương: …
Một nhà ba người Trương Linh: …
Đạo trưởng Văn Dương lúng túng không thôi, hắng giọng giải thích: “Chuyện này… Do tôi nghe được tiếng bước chân, lo lắng tưởng có trộm đến, nên mới ra đây xem.”
Mọi người: “...” Có quỷ mới tin ông đây! Dáng vẻ khi nãy của ông chuẩn bị di bắt quỷ chứ còn gì nữa?
Đạo trưởng Văn Dương hiểu mình đã nhầm lẫn tai hại, đành phải nói ra thông tin mà mình vừa tính được để chuyển hướng câu chuyện: “Lúc đó tôi nhìn thấy có nhiều hắc khí vây quanh nhà, nên tôi nghĩ ma nữ đã đến, kết quả có lẽ những âm khí này còn sót lại từ lần trước cô ta đến, mọi người hiểu nó đại biểu cho điều gì không?”
Cả nhà Trương Linh lắc đầu, họ chẳng hiểu ông ta nói gì cả.
Bà lão kia thở dài, bà ta thấy hơi lo lắng rồi đấy: “Sau khi nữ quỷ đó rời đi mà vẫn còn lưu lại nhiều âm khí như vậy, thực lực cô ta rất đáng gờm đó!”
Vì 1 triệu tệ mà mất mạng cái mạng nhỏ, không lời.
Những cao nhân này bắt đầu chia làm hai phe, một bên có thực lực lợi hại chuẩn bị bắt quỷ, còn một bên thấy thực lực mình yếu kém, bắt đầu thu dọn hành lý.
Kim giây chuyển động từng chút một, bất tri bất giác đã đến 3 giờ sáng. Các cao nhân vội vàng trao đổi, không ai chú ý đã đến 3 giờ. Nhiệt độ trong nhà từ từ hạ xuống, khí lạnh truyền từ chân lên đầu, khiến bọn họ run lẩy bẩy.
Vương Kha xoa xoa tay, nổi da gà toàn thân, quay sang nói với bố mẹ đang ngồi bên cạnh: “Bố mẹ giảm nhiệt độ điều hòa sao, đột nhiên con thấy lạnh quá vậy?”
“Không có, bố luôn ngồi đây, đâu có động vào điều khiển.”
“Trước đó nhiệt độ luôn ổn định, mẹ động đến điều khiển làm gì cơ chứ?”
Trong lúc bọn họ đang nghi ngờ, đột nhiên đèn trong phòng khách tắt ngúm, cả căn phòng tối om, chỉ còn chút ánh trăng len lói từ ngoài cửa sổ xuyên vào, miễn cưỡng chiếu sáng đôi chút.
“Gì thế này!”
“Chuyện gì thế? Bị cúp điện hả?”
Cả nhà Vương Kha sợ hãi, cảm thấy không ổn lắm, những cao nhân kia nhanh chóng cầm vũ khí của mình lên, nhìn bốn phía.
Bà lão kia cố gắng xoa dịu Vương Kha: “Đừng nói nữa, nữ quỷ đến rồi!”
Trương Linh nghe vậy vội vàng ôm lấy con trai, bà ta tuy ngất xỉu, nhưng vẫn cố gắng ôm chặt con trai mình, sợ ma quỷ muốn lấy mạng cậu ta.
Đột nhiên có tiếng cười lanh lảnh truyền vào tai mọi người, khiến bọn họ rùng mình. Một cô gái mặc một bộ hỉ phục đỏ tươi xoay người lại, hiện lên dung mạo thật sự của mình dưới âm khí và ánh trăng đan xen.
Cô gái đội mũ phượng, dây choàng qua vai, rồi dùng tay quấn chặt, rũ xuống dưới chân, tóc búi cao, khi cô ấy xoay người lại, tua rua của cây trâm vàng lóng lánh lắc lư theo.