Cảnh sát nhân dân: ???
Mẹ kiếp, trong tủ quần áo thật sự có người!
Lâm Đạt: …
Cô ấy nhìn người phụ nữ đang mặc áo ngủ, chợt dừng lại, phản ứng đầu tiên là hỏi tại sao cô ta lại mặc áo của mình?
Khán giả phòng livestream: …
Bố dượng và cậu của Lâm Đạt thấy trong tủ quần áo có một người phụ nữ mặc áo không chỉnh tề, quay sang lại trông thấy chồng Lâm Đạt đang vội vàng trốn tránh, không hiểu mới lạ đấy.
“Mày là thằng khốn khiếp! Thứ không biết xấu hổ!”
“Tại sao mày dám đối xử như vậy với Tiểu Linh?”
Bọn họ túm tóc chồng Lâm Đạt, thúc mạnh vào bụng anh ta, tức xì khói.
Mấy cảnh sát nhân dân này cũng cảm thấy người đàn ông này quả thực đáng hận, nhưng không ủng hộ chuyện họ đánh người vì vậy vội vàng khống chế ba người lại: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, không nên đánh nhau.”
Đợi đến lúc bọn họ dừng tay thì mặt mũi chồng của Lâm Đạt đã bầm dập, căn bản anh ta không dám đánh trả, trốn chui trốn nhũi hệt như chuột.
Cảnh sát nhân dân quyết định dẫn hết người ở đây về điều tra, bao gồm người phụ nữ trốn trong tủ và chồng của Lâm Đạt.
Vượt qua dự kiến của mọi người là người bị hại - Lâm Đạt không khóc lóc om sòm, không nổi điên như bọn họ tưởng tượng, một mực im lặng đi theo sau cảnh sát nhân dân, dường như người bị bắt gian không phải chồng của cô ấy.
Khán giả phòng livestream cứ thế xem live, theo hình ảnh từ điện thoại của Lâm Đạt thấy hết thảy mọi chuyện.
[Má ơi! Chị gái xinh đẹp thảm quá.]
[Ngày kỷ niệm 3 năm ngày cưới, quả thực anh ta đã cho cô ấy một niềm vui bất ngờ.]
[Khá may mắn khi không sinh con cho loại người này, nếu đã sinh con mới mới xem là tai nạn lớn.]
Chồng Lâm Đạt ở trên xe cảnh sát không ngừng cầu xin, khóc lóc thảm thiết: “Tiểu Linh, anh không muốn ngoại tình đâu, do cô ta quyến rũ anh đó.”
[Câu thoại kinh điển, chỉ cần ngoại tình thì cứ đổ thừa do đối phương quyến rũ mình, không thừa nhận bản thân mình sai.]
[Haha, lừa ai vậy? Một cây làm chẳng nên non.]
[Ruồi nhặng lại tiếp tục đẻ trứng.]
Chồng Lâm Đạt khóc lóc không ngừng, nhưng Lâm Đạt không nghe, không chút phản ứng, chỉ lẳng lặng đọc bình luận trên điện thoại, không biết đang suy nghĩ gì.
“Thực ra anh với cô ấy quen nhau có một nguyên nhân chính, hai chúng ta lâu như vậy rồi chưa có con, anh thật sự muốn có con, thế hệ này chỉ có mỗi anh là con trai.”
Chồng Lâm Đạt như vừa quyết định gì đó nói: “Tiểu Linh, chỉ cần em tha thứ cho anh, không ly hôn với anh, anh chắc chắn sẽ đoạt tuyệt quan hệ với cô ta, sau này anh không ép em sinh con nữa!”
Lúc này, cuối cùng Lâm Đạt cũng mở miệng, nhưng không nói chuyện với chồng mà hỏi An Như Cố: “Đại sư, rốt cuộc do tôi không thể sinh con hay do anh ta?”
“Tứ trụ bị phong ấn, đường con cái trên mặt đứt gãy, là anh ta không thể sinh con!” An Như Cố nói: “Đường con cái của cô bình thường.”
[Hay lắm, hóa ra do tên đàn ông kia không thể sinh con, vậy mà hắn ta và mẹ chồng không biết xấu hổ đi chê người khác.]
[Vậy tôi chúng anh ta không sinh con được nhưng phải nuôi con, con cháu đầy nhà.]
[Ha ha ha, mấy đời nhà bọn họ truyền đến đây thì đứt đoạn.]
Bình thường Lâm Đạt hơi ngốc, là vì cô ấy lười động não, nhưng một khi gặp phải chuyện lớn, thì đầu óc cô ấy xoay chuyển còn nhanh hơn bất kỳ ai, bây giờ cô ấy đã hiểu hết thảy mọi chuyện.
Nếu hôm nay cô ấy không mở điện thoại, không xem livestream, không phát hiện được người thứ ba, thì cô ta sẽ bỏ trốn mất dạng.
Hôm nay sau khi video call, An Như Cố đã nhắc nhở trong tủ quần áo có người, lại nói cô ấy không nên mở cửa một mình, nhất định do lo lắng cho sự an toàn của cô ấy.
Nếu một mình cô ấy mở tủ quần áo, chồng lại khỏe mạnh cường tráng, cộng thêm kẻ thứ ba kia. Nhỡ đâu xảy ra tranh chấp, cô ấy yếu như vậy, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi Lâm Đạt hiểu rõ mọi chuyện, không để ý chuyện chồng hỏi tại sao cô ấy cứ xem livestream, trực tiếp gửi 10 Ngọc Trai Hải Nam cho An Như Cố.
Bất kể chồng Lâm Đạt nói thế nào, Lâm Đạt cũng không hề để ý đến anh ta. Khi đến cửa cục cảnh sát, anh ta nghĩ khi phát hiện mình ngoại tình, Lâm Đạt sẽ nổi điên nhào lên đánh anh ta và người thứ ba.
Nhưng anh ta chưa từng nghĩ đến chuyện Lâm Đạt lại an tĩnh như vậy.
Loại an tĩnh này khiến anh ta cảm thấy hoảng hốt.
Bình thường Lâm Đạt cũng nổi giận, nhưng tại sao khi động đến chuyện này tại sao không hề nổi giận cơ chứ? Càng như vậy anh ta càng cảm thấy sắp xảy ra chuyện rồi.
Chồng Lâm Đạt hư tình giả ý khóc lóc nói: “Vợ à, em tha thứ cho anh đi, chúng ta về nhà được không, em có thể tin anh một lần được không?”