Bí thư Lâm theo thị trưởng Thường cũng nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm trên mặt thị trưởng Thường phức tạp như vậy, đầu tiên là không thể tin được, sau đó là cuồng hỉ.
Động tác của Thường Phúc Nguyên còn cẩn thận hơn Trương Đồng, cẩn thận cầm lên trước mắt xem kĩ, thỉnh thoảng còn ngửi thử.
"Đây là Đại Hồng Bào lâu năm?"
Tô Bình Nam mỉm cười, vỗ tay, đưa ngón tay cái lên: "Thị trưởng Thường lợi hại."
Thường Phúc Nguyên cười nói: "Vô công bất thụ lộc, hơn nữa còn là ta muốn nhờ Tô tổng, lễ vật này quá quý."
Một câu, hai ý. Tô Bình Nam nghe hiểu.
"Nghe nói thị trưởng Thường cũng quản lý thể ủy, bây giờ không phải cải cách bóng đá sao, Cẩm Tú muốn làm bóng đá, không biết thị trưởng Thường có thể tạo điều kiện hay không?"
Tô Bình Nam không thích nói trái nói phải, dứt khoát nói thẳng, mặc dù sau này bóng đá Hạ quốc dở khỏi phải nói nhưng đúng là lợi khí có một không hai để tăng hình tượng xí nghiệp lên. Sau này Thân Hoa, Hằng Đại không cái nào không làm như thế, Tô Bình Nam cảm thấy mình cũng nên làm một đội bóng.
Quả nhiên không ngoài dự tính của Tô Bình Nam, Tô Bình Nam không theo lẽ thường khiến cho Thường Phúc Nguyên có chút bị động, suy nghĩ mấy phút mới khẽ gật đầu.
"Đúng là quốc gia đã bắt đầu cải cách bóng đá, nhưng Cẩm Tú vẫn là cái xí nghiệp đầu tiên cảm thấy hứng thú với bóng đá."
Tô Bình Nam vẻ mặt thành thật nói: "Thích thì chú ý một chút, dù sao cũng còn trẻ. Cẩm Tú đã không làm thì thôi, muốn làm thì toàn lực ứng phó."
"Ta định đầu tư xây dựng sân bóng chuyên nghiệp đầu tiên ở Hạ quốc, hoàn toàn học theo lý thuyết bóng đá tiên tiến của Anh quốc, chế tạo nó thành một biểu tượng của tỉnh Thiên Nam chúng ta."
Đầu tiên trong Hạ quốc, biểu tượng tỉnh Thiên Nam, hai cái này là hai mánh lới mà một quan viên có ý tưởng không thể chống cự được. Ánh mắt Thường Phúc Nguyên có chút ý vị thâm trường, người trẻ tuổi này không đơn giản, hoàn toàn không có dáng vẻ tùy tiện của nhà giàu mới nổi, hơn nữa ánh mắt sắc bén.
Thu lại một tia khinh thường vì Tô Bình Nam còn trẻ tuổi, Thường Phúc Nguyên rất nghiêm túc nghiên cứu với Tô Bình Nam chuyện tái cấu trúc nhà máy điện tử.
"Yêu cầu của chính phủ, ta có thể chấp nhận hết."
Tô Bình Nam biết cải cách xí nghiệp chỉ mới bắt đầu, để lại ấn tượng tốt cực kỳ quan trọng.
Thường Phúc Nguyên không nói gì, làm ăn chứ không phải làm từ thiện, đạo lý này hắn hiểu, sau đó lẳng lặng chờ yêu cầu của Tô Bình Nam.
"Cẩm Tú điện tử được miễn thuế ba năm, giảm phân nửa trong năm năm."
"Hết rồi?"
Thường Phúc Nguyên đang chờ đoạn dưới, kết quả Tô Bình Nam đã chậm rãi châm trà uống.
Tô Bình Nam mỉm cười: "Ta cảm thấy kết bạn với một người bạn như thị trưởng Thường là thu hoạch lớn hơn những điều kiện khác nhiều."
Vừa dứt lời, bí thư Lâm ghi chép bên cạnh cũng không nhịn được muốn vỗ tay.
Rộng rãi, cường thế. Đây là hai ấn tượng của bí thư Lâm về Tô Bình Nam. Thị trưởng Thường bình thường vô cùng ít nói, vậy mà có thể chuyện trò vui vẻ với một thanh niên hai mươi mốt tuổi như thế, đợi một thời gian nữa, người này sẽ vượt xa tưởng tượng.
Sau khi kết thúc chuyến gặp lần này, bí thư Lâm đưa Tô Bình Nam lên xe.
"Bí thư Lâm, hôm nay cũng coi là kết bạn. Đây là danh thiếp của Bình Nam, sau này thuận tiện liên hệ."
Tô Bình Nam rất là khách khí.
"Vậy sau này sẽ làm phiền Tô tổng."
Bí thư Lâm đưa hai tay cầm lấy.
"Chớ lãng phí tuổi trẻ, già sẽ hối hận!"
Bí thư Lâm lần đầu tiên thấy được một cái danh thiếp phách lối như thế.
"Lão bản rất ít tặng danh thiếp cho người khác, nếu có chuyện gì gấp có thể cầm danh thiếp đến bất cứ một cửa hàng nào của Cẩm Tú."
Trương Đồng sợ bí thư Lâm không biết danh thiếp của Tô Bình Nam quý như thế nào, nhắc nhở.
Tô Bình Nam chợp mắt trên xe, bỗng nhiên mở miệng: "Bí thư Lâm đó tên gì?"
"Lâm Nguyên Hoa."
Trương Hán Bình đáp, hắn đã là khách quen của thị trưởng Thường, hiểu rất rõ bí thư Lâm.
Tô Bình Nam gật đầu một cái, quả nhiên là hắn, người đứng đầu Ô Thành mười năm sau, là rể hiền của nhân vật số một trong tỉnh.
Gần đây Lý Xương Hải vô cùng vui vẻ.
Đỗ Cửu ra tay, lập tức không tầm thường.
Lý Xương Hải chỉ có một đánh giá về Đỗ Cửu, bưu hãn. Hung hãn đến rối tinh rối mù.
Ngày đầu tiên đến, Lý Xương Hải tự mình nghênh đón, hắn rất hiếu kì về Đỗ Cửu, đây chính là người đơn thương độc mã đánh bại tam đại thủ hạ của Tiểu Hồng Bào.
Đỗ Cửu không tới một mình, ba chiếc xe chở đầy người trẻ tuổi.
"Ta tên Đỗ Cửu, đỗ trong ngăn chặn, cửu trong trường cửu."
Từ nhỏ đến lớn, Đỗ Cửu nhìn như thô bạo nhưng trong thô có mảnh. Tô Bình Nam một câu nói khắc sâu vào trong tâm khảm của hắn, giang hồ đã không còn, loại người thủ cựu như hắn sẽ không có kết quả tốt.
Đỗ Cửu đi rất quang minh chính đại, trực tiếp tìm được người phụ trách điểm đào mỏ trộm: "Gọi người của các ngươi tới, nói cho bọn họ, ta ở đây chờ."
Lúc nói chuyện, Đỗ Cửu mặt không cảm xúc, sau lưng, hơn mười hán tử khoanh tay đứng, từng người ánh mắt bưu hãn, sắc mặt lạnh lùng.
Trang bị của đối phương rất tân tiến, lập tức có người cầm bộ đàm lên, bắt đầu gọi người.