Khi Lâm Quý rời khỏi phủ nha, suy nghĩ trong đầu đã trở thành một mớ hỗn độn.
Nguyên nhân của loạn thế bây giờ là do đại trận Trấn Yêu tháp bị phá, yêu vật bị bắt trong ngàn năm đào thoát hơn phân nửa.
Không thể tưởng được Định Hồn Hàng Ma Xử nhìn qua có vẻ không đáng chú ý này, thế mà là lại trận nhãn của Trấn Yêu tháp trong truyền thuyết.
Nhưng so sánh với chuyện này, vừa rồi Triển Thừa Phong nói y tự tay chém giết Tổng Bộ đời trước mới là chuyện càng khiến Lâm Quý khiếp sợ.
“Vậy mà không có bất kỳ lý do gì, chỉ là bởi vì hắn xuất thân từ Thái Nhất Môn, lại giấu diếm không báo cáo để gia nhập Giám Thiên Ty sao…”
Mỗi lần nghĩ đến bộ dáng tàn nhẫn vừa rồi của Triển Thừa Phong, Lâm Quý đều không khỏi khiếp sợ.
Thái Nhất Môn là lãnh tụ đạo môn của thiên hạ cửu châu ngày nay, thực lực cường hãn, đại thế gia bình thường xa xa mới có thể so sánh.
Một môn phái có được danh vọng bực này, đương nhiên là một danh môn chính phái có tiếng.
Nhưng cũng bởi vì như thế, Lâm Quý mới có thể bị dọa đến mức cả người toát mồ hôi lạnh.
“Mặc dù ta đã sớm biết tông môn thế gia địa phương và triều đình bất hòa. Nhưng tình trạng đã đến mức này rồi sao? Chỉ bởi vì giấu diếm xuất thân, gia nhập Giám Thiên Ty, ngồi đến vị trí Tổng Bộ, vậy mà nói giết liền giết.”
Lâm Quý âm thầm suy nghĩ.
Tuy vương triều Đại Tần có hơn ngàn năm lịch sử, nhưng trước đó cho đến bây giờ đều là tông môn thế gia cát cứ khắp nơi, khống chế thiên hạ.
Một đám tu sĩ thần thông quảng đại, bị áp chế dưới cái bóng của triều đình.
Đổi vị trí, Lâm Quý cảm thấy nếu tu vi hắn cao nhưng trên đầu còn có một triều đình đè ép, hẳn cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Nhưng ít nhất nhìn vẻ bề ngoài, song phương vẫn có chút kiềm chế.
Triều đình không quản thúc quá nhiều tu sĩ gia tộc và các môn phái. Mà các tu sĩ cũng sẽ khắc chế bản thân, cố gắng không vi phạm luật pháp vương triều. Cho dù thật sự phạm vào, cũng sẽ làm tương đối sạch sẽ, để mọi người đều có mặt mũi với nhau.
“Là bởi vì liên lụy đến mưu đồ cao tầng sao? Cho nên một gian tế Thái Nhất Môn hư hư thực thực, lúc này phải giết lầm còn hơn bỏ sót?”
Nghĩ đến đây, Lâm Quý khẽ thở dài một tiếng, hơi không muốn nghĩ đến chuyện này.
“Để cho một Đệ Tứ cảnh nho nhỏ như ta đi gặp Quỷ Vương, còn mang theo Hàng Ma Xử? Nhìn thế nào cũng giống một miếng mồi.”
Lâm Quý cười khổ.
“Tại sao lại là ta? Bởi vì ta anh tuấn tiêu sái phong độ sao?”
“Hay vì vào ta không có núi gì để dựa, không có đại nhân vật che chở?”
“Dù sao cũng nên trả lại, một tiểu nhân vật như ta làm sao có thể trốn thoát được? Nếu chuyện này có thể kết thúc viên mãn, vậy thì ta cũng phải đi đòi một lời giải thích. Đương nhiên phải chờ đến lúc ta có thực lực đã.”
Cho dù là ai cũng đều không muốn làm một quân cờ, hơn nữa còn là quân cờ nào bản thân cũng không biết. Dĩ nhiên Lâm Quý cũng không muốn, nhưng bây giờ hắn cũng vô lực trốn tránh.
Lúc này, ánh mắt Lâm Quý đột nhiên bị cửa hàng điểm tâm bên đường hấp dẫn.
Trong lúc nhất thời, mọi ưu sầu trong đầu đều tan biến theo gió.
“Lão bản, bán cho tôi hai món thịt này.”
…
Hậu hoa viên của phủ nha.
Sau khi Lâm Quý rời đi, Triển Thừa Phong cũng không rời đi mà đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn cá chép trong hồ nước.
Trong một đám cá chép lớn, có một con rõ ràng lớn hơn đồng bạn không ít, hơn nữa trong mắt cá nho nhỏ, ngoại trừ ngốc trệ ra lại còn có vài phần linh động.
Điều này cực kỳ mâu thuẫn, cũng bởi vậy mà khiến cho Triển Thừa Phong liếc mắt một cái đã chú ý tới nó.
“Thật sự hiếm thấy, ở trong cái ao nho nhỏ này lại có thể khai linh? Nhìn bộ dáng của ngươi, hình như có mấy năm đạo hạnh.”
Đúng lúc này, phía sau y vang lên giọng nói của Hành Si đại sư.
“A Di Đà Phật, lời này của Triển thí chủ, bần tăng không dám gật bừa.”
“Ồ?” Triển Thừa Phong quay đầu nhìn về phía Hành Si.
Hành Si chắp tay trước ngực thi lễ, chậm rãi nói: “Vạn vật đều có linh, sinh ra đã như vậy, làm sao lại nói khai linh?”
Vừa nghe lời này, trên mặt Triển Thừa Phong nhất thời hiện lên vài phần không kiên nhẫn.
“Đừng nói với ta tà thuyết chúng sinh bình đẳng của ngươi.”
Hành Si cũng không thèm để ý, đi đến bên cạnh Triển Thừa Phong, cùng y nhìn cá chép không bình thường trong hồ nước.
“Hình như Triển thí chủ có vẻ tâm thần không yên?”
“Ta thân là quan Trấn Phủ của Lương Châu, lại bị một Quỷ Vương vây ở phủ thành không ra được. Thử hỏi làm sao ta có thể an bình được?”
Triển Thừa Phong hạ giọng, nhưng trong giọng nói lại mang theo vài phần phẫn nộ: “Các ngươi rốt cuộc đang mưu tính cái gì? Ngay cả ta cũng giấu giếm! Nếu không phải tiểu tử Lâm Quý kia sắp đột phá, mắt thấy không giấu được nữa, chỉ sợ ngươi vẫn còn không tiết lộ cho ta!”
“Triển thí chủ, ngươi tức giận rồi.”
“Ngươi mới tức giận!”
Lúc Triển Thừa Phong ở trước mặt Lâm Quý, không nói rõ ràng tỉ mỉ, một bộ dáng cao thâm khó lường, nhưng thật ra y cũng chỉ là kiến thức nửa vời mà thôi.
Câu ‘đều là quân cờ’ kia, nhìn như là đùa giỡn, không có cảm giác thật sự tự giễu.
Nhưng lúc này đối mặt với Hành Si, y giả vờ không nổi, cũng lười giả vờ.
“Cho ta một lời giải thích, rốt cuộc là chuyện gì! Định Hồn Hàng Ma Xử trọng yếu cỡ nào, nó quan hệ đến việc Trấn Yêu tháp có thể mở lại hay không, triều đình có thể ổn định hay không! Loại vật này lại giao cho một tu sĩ Đệ Tứ cảnh nho nhỏ, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!”
Hành Si trầm mặc một lát.
“Hình như bần tăng không nên đến.”
“Nhưng ngươi đã đến!”
Hành Si trầm ngâm, lại chắp tay trước ngực thi lễ.
“Chuyện chúng ta muốn làm chỉ là bắt được hắc thủ đứng sau Trấn Yêu tháp, nhân tiện dọn dẹp một chút cố tật mà thôi.”
Triển Thừa Phong giật mình, dường như thoáng cái không nghe rõ.
Nhưng sau vài hơi thở ngắn ngủi, đồng tử y đột nhiên co rút lại.
“Các ngươi là muốn…”
“Các ngươi điên rồi sao? Vào lúc này?”
“Nếu không ép được thì làm sao bây giờ?”
Hành Si cười tủm tỉm nhìn Triển Thừa Phong, không nói một lời.
“Sao dám… Là chủ ý của ai, ai to gan như vậy?”
“Là Cao đại nhân.” Hành Si thuận miệng nói.
Nghe được chủ ý của Cao Quần Thư, Triển Thừa Phong lập tức cũng không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, hắn mới bất đắc dĩ bật cười hai tiếng.
“Cho dù là Cao đại nhân, nhưng… tông môn thế gia tồn tại quá lâu, vương triều Đại Tần ngàn năm ở trước mặt hắn, chẳng qua cũng chỉ là một đứa bé chập chững học đi mà thôi.”
“Đúng thật là như vậy.”
“Vậy thì tại sao các ngươi dám lập mưu xuất thủ vào thời điểm này? Là, là… Khó trách đột nhiên nói cho ta biết, Tổng Bộ thủ hạ của ta là gián điệp Thái Nhất Môn, yêu cầu ta phải nghiêm túc giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt.”
“Chuyện này chỉ là thuận tiện mà thôi.”
Hành Si khẽ cười nói: “Về phần tại sao dám, có lẽ ngươi nên thay đổi suy nghĩ đi.”
“Thay đổi suy nghĩ?”
“Ngàn năm trước khi vương triều mới lập, ngay từ đầu, thế lực tông môn thế gia đã cực lực chống cự. Sau này thấy chuyện không thể làm, đại thế khó nghịch, bọn họ mới lập ước định không can thiệp lẫn nhau với vương triều, song phương cùng tồn tại cho đến ngày nay.”
“Vậy thì sao?”
“Trước khác nay khác, triều đình tồn tại hơn một ngàn năm, đã có nội tình, ổn định thiên hạ, tự nhiên muốn tiến thêm một bước muốn nắm quyền lực vào trong tay mình.”
Nghe nói như thế, Triển Thừa vô thức gật đầu, nói: “Mà thế lực của tông môn thế gia, trải qua ngàn năm tĩnh dưỡng khôi phục, cũng muốn động thủ một chút.”
“Không sai, song phương đã ngầm hiểu từ lâu, chỉ là vẫn thiếu một cái cớ mà thôi.”
Vừa nói, Hành Si tiện tay nhặt lên một hạt giống trên mặt đất, ném vào trong hồ nước.
“Cho nên, không phải dám hay không dám, mà là triều đình đã bị ép đến mức không thể không làm như vậy.”
“Mà Trấn Yêu tháp bất ngờ bị người ta phá vỡ, không phải là cơ hội tốt nhất sao?”
Đồng tử Triển Thừa Phong khẽ co lại.
“Ý ngươi là… chuyện này do thế lực của tông môn thế gia làm?”
“Không biết, cũng không quan trọng.” Hành Si cười nhẹ: “Triều đình nói ai làm thì chính là người đó làm.”
Nghe vậy, Triển Thừa Phong trầm mặc hồi lâu.
Thân là đại quan tam phẩm, đứng đầu một châu của Giám Thiên Ty, nhưng giờ phút này, y lại cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé.
Y không muốn dính líu đến những việc này.
“Đừng nói chuyện này nữa, trước khi đến đây, đại sư đã dùng bữa chưa?”
“Chưa.”
“Vậy thì lưu lại ở đây ăn cá chép hấp đi.” Triển Thừa Phong chỉ vào hồ nước nói.
“Sao có thể chứ?” Hành Si đại sư chắp tay trước ngực, miệng nói từ bi.
“Chắc là kho thì tốt hơn nhỉ?”