Chương 53: [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Gây sự

Phiên bản dịch 8220 chữ

Cầm lấy bữa điểm tâm được bọc trong giấy dầu, Lâm Quý nhàn nhã đi dạo trong Lương Thành hồi lâu.

"Quả nhiên sau khi bị vạn quỷ vây thành, dù thời gian trôi qua đã lâu như vậy, dân chúng vẫn rất cẩn thận. . . Cũng đúng thôi, nếu như không phải vì kiếm tiền nuôi sống gia đình, làm sao còn có người ra đường kinh doanh buôn bán vào thời điểm này cơ chứ."

Trước đây không lâu, Lâm Quý đã đi qua Lương Thành khi hắn phải đến Kinh Thành báo cáo công tác. Lúc đó Lương Thành còn đông vui náo nhiệt biết bao.

Nằm rất gần Kinh Châu, hơn nữa lại là châu phủ của một châu, Lương Thành thu hút được rất nhiều thương nhân và khách du lịch tới thăm.

Nhưng hôm nay, tuy rằng hai bên đường vẫn mở không ít cửa hàng, nhưng so với lúc trước thì còn kém rất nhiều, giống như phố lớn ngõ nhỏ nơi đây vừa mới trải qua một trận dịch bệnh vậy.

"Mà thôi, việc này cũng không đến lượt ta để ý tới."

Hắn chỉ ăn 2, 3 miếng đã cho hết điểm tâm vào trong bụng, Lâm Quý xe nhẹ đường quen đi tới dịch trạm của quan sai ở Lương Thành.

Đã là một nhân viên công chức, đi ra bên ngoài, dĩ nhiên là phải đến công sở của nhà nước.

Sau khi tiến vào dịch trạm, Lâm Quý còn chưa kịp mở miệng thì vị quan trông giữ ở dịch trạm đã khoát tay lia lịa: "Vị quan gia này, dịch trạm đã đầy khách rồi, làm phiền ngài hãy nghỉ tạm ở nhà khách trong thành."

"Đầy khách rồi sao?" Lâm Quý ngẩn người, theo bản năng hắn nhìn về phía bức tường ở trước dịch trạm, nơi này có nhân viên ngồi phía sau

Trên tường còn treo không ít tấm thẻ số. thẻ bài vẫn còn tức là vẫn còn phòng trống.

Quan trông coi dịch trạm cũng chú ý đến ánh mắt của Lâm Quý.

Y cúi xuống, không dám nhìn thẳng Lâm Quý nhưng vẫn cứng cổ nói: "Đúng là đầy khách rồi, kính xin quan gia không nên làm khó tiểu nhân."

Thấy cảnh này, Lâm Quý mở hồ cảm nhận có sự khác thường đang diễn ra ở đây.

Nhưng Lâm Quý cũng chẳng muốn quan tâm, nếu như dịch trạm quan này đã có điều khó xử, hắn cứ đi tìm khách sạn nghỉ lại là xong.

Chỉ cần thuận tay đã có thể giúp đỡ người khác, cớ sao lại không làm đâu.

"Nếu vậy, ta sẽ đi vào trong thành kiếm chỗ ngủ lại."

Lâm Quý quay người rời khỏi dịch trạm.

Nhưng khi hắn mới đi được vài bước trong Lương Thành, hắn lại phát hiện phần lớn quán rượu và khách sạn cũng đang đóng cửa.

Sau khi hỏi thăm rất nhiều người dân, cuối cùng Lâm Quý mới tìm được một khách sạn vẫn cò hoạt động.

"Khách sạn Vân Lai?"

Lâm Quý đứng trước cửa khách sạn, hắn đang ngắm cái bảng hiệu rất lớn được treo ở trước cửa.

"Chữ viết không được tốt lắm. . . Đây là chữ do Triển Thừa Phong Triển đại nhân viết lại? Khó trách a."

Lâm Quý cũng không ngờ, Triển Thừa Phong còn yêu thích viết chữ tặng cho người khác, ngay đến cả một khách sạn để nghỉ chân cũng có thể được thấy thư pháp của ông ta.

Sau khi đi vào, hắn đã thuận lợi thuê được một gian phòng trống.

Lâm Quý đi vào phòng nghỉ ngơi một lát, sau đó hắn đi xuống lầu, tìm một cái bàn trống ngồi xuống.

Một ít điểm tâm ban nãy, quả thật là quá ít, ngược lại đã gãi cho con sâu đói trong bụng Lâm Quý thức dậy .

"Tiểu nhị, mang cho ta hai món ngon nhất trong tiệm của các ngươi." Lâm Quý hô.

"Đã biết thưa khách quan, xin ngài hãy đợi chốc lát." Tiểu nhị đáp.

Lúc này, tầng 1 của khách sạn chỉ có lác đác mấy bàn khách, hiện tại đã là giờ cơm, làm ăn như vậy có thể nói là ế ẩm.

Ngay tại thời điểm Lâm Quý cảm thấy vô cùng buồn chán, ngoài cửa đột nhiên vang lên những tiếng bước chân ồn ào.

Ngay sau đó, Lâm Quý đã thấy Ngô Phi tay dắt đao mang theo 7, 8 tên bộ khoái thủ hạ, rầm rập tiến vào quán rượu.

"Ôi!!!, Ngô gia đến rồi." Vừa thấy Ngô Phi, chưởng quầy vội vàng đi từ phía sau quầy ra nghênh tiếp.

"Vẫn như thường lệ, tiệc rượu hạng nhất, nhớ phục vụ đám huynh đệ của ta cho tốt."

Vừa nói xong, ánh mắt của Ngô Phi đã dừng lại trên người Lâm Quý.

"Lâm bộ đầu cũng ở đây a, thật đúng là trùng hợp."

Lâm Quý định đứng dậy chào hỏi.

Nhưng chỉ vừa nhấc cái mông lên, Ngô Phi đã không nhìn hắn nữa, gã dẫn đám thủ hạ đến một cái bàn trống ngồi xuống.

Thấy cảnh này, Lâm Quý đành ngượng ngùng ngồi lại xuống ghế.

"Đây thật đúng là. . . dùng mặt nóng dán vào mông lạnh a." Lâm Quý lẩm bẩm tự giễu.

Cũng không lâu lắm, tiểu nhị đã bưng đồ ăn đi lên.

"Thịt kho tàu chân giò lợn, rau mùi chiên bột. . . Khách quan, món ngon nhất của tiệm đã đến."

Tiểu nhị vừa gọi to tên của món ăn, nhanh nhẹn tiến về phía Lâm Quý, mỗi tay gã đều cầm một đĩa thức ăn đang còn nóng hổi.

Nhưng khi tiểu nhị đi ngang qua bàn của Ngô Phi, lại bị Ngô Phi thò tay ngăn cản.

"Bỏ đĩa xuống." Ngô Phi nhìn Lâm Quý, cười lạnh nói với tiểu nhị.

"Ngô gia, tiệc rượu của ngài đang được nhà bếp chuẩn bị , đây là đồ của khách nhân bên kia. . ." Quá sợ hãi, tiểu nhị vội vàng giải thích.

"Ta nói ngươi bỏ đĩa xuống!"

Tiểu nhị không dám trái lời của Ngô Phi, gã vội vàng đặt thức ăn xuống bàn. Sau khi chuyển cho Lâm Quý một ánh mắt đầy thương hại, gã từ từ lủi thẳng vào sau bếp.

Lâm Quý vẫn lẳng lặng nhìn Ngô Phi, cái gì cũng không nói, hắn đang chờ một lời giải thích.

"Lâm bộ đầu, đám huynh đệ chúng ta đã bận rộn suốt một ngày, hiện giờ chúng ta đã đói đến lồng ngực cũng sắp dán vào lưng, ngươi nhất định phải thông cảm một chút." Ngô Phi cười to nói.

Lâm Quý hơi híp mắt.

Nếu như việc Ngô Phi cố ý bỏ qua hắn lúc trước còn có thể giải thích là do vô tâm. Vậy thì giờ phút này, Lâm Quý đã có thể khẳng định, tên này đang cố ý nhằm vào hắn.

"Ta cũng chưa từng đắc tội với gã thì phải?." Lâm Quý nghĩ mãi mà không ra.

Lý do của Ngô Phi rất hợp tình hợp lý, Lâm Quý chỉ có một người, nếu hắn không đồng ý thì sẽ tỏ ra là mình keo kiệt.

Chỉ là chậm một chút mà thôi, Lâm Quý suy nghĩ một lát, hắn cũng không nói gì thêm. Mới đến, coi như là nể mặt Ngô Phi một lần.

Đợi thêm một lát, tiểu nhị lại bưng thức ăn đi ra.

Lần này gã đã khôn hơn trước, cố ý đi vòng qua bàn của Ngô Phi, nhưng mà gã còn chưa đi được hai bước, đã bị Ngô Phi gọi lại một lần nữa.

"Chậm đã, ngươi lại bỏ đồ ăn trong tay xuống cho ta." Ngô Phi cười lạnh nói.

"Ngô bộ đầu, món ăn trong hai đĩa này giống với 2 món lúc nãy. . ."

"Giống nhau thì làm sao? Không nhìn thấy chúng ta có nhiều người như vậy à? Ta bảo ngươi bỏ đĩa xuống!"

Tiểu nhị tỏ ra khó xử, gã đứng yên tại chỗ không biết nên làm thế nào cho phải.

Nhưng vào lúc này, Lâm Quý đã đứng dậy, hắn đi tới trước mặt Ngô Phi.

"Ngô bộ đầu, Lâm mỗ đã từng đắc tội với ngươi ư?"

"Hừ." Ngô Phi hừ lạnh một tiếng, y cũng không giải thích.

Dù sao y cũng không thể nói ra sự thật. Bởi vì lúc ấy y đã cưỡng chiếm công lao chém giết Quỷ Tướng của Lâm Quý và kết quả là y đã chọc vào một rắc rối lớn.

Nhưng một tên bộ khoái thủ hạ của y đã mở miệng.

"Phi! Một tên nhà quê từ nông thôn mới tới như ngươi, cũng xứng đắc tội với Ngô bộ đầu của chúng ta?"

Lâm Quý không để ý tới tên bộ khoái này, hắn tiếp tục nhìn Ngô Phi.

"Ngô bộ đầu, ngươi đã không nói lời nào, vậy ta có thể coi đây là ngươi đang cố tình gây sự đúng không?"

Thấy Ngô Phi vẫn không trả lời, Lâm Quý đi nhanh về phía cửa lớn.

Nhưng khi mà mọi người ở đây đều tưởng Lâm Quý sẽ rời đi, thì hắn đã dừng lại trước quầy thu ngân.

"Chưởng quầy, cho ta mượn giấy bút dùng một lát."

"Tốt. . Tốt, khách quan, xin ngài cứ tự nhiên." Chưởng quầy nào dám hai lời.

Lâm Quý cầm bút lên liếm mực, hắn nhanh chóng viết vài nét bút lên một tờ giấy trắng, cuối cùng hắn còn ký tên của mình.

Tiếp đó Lâm Quý cầm tờ giấy lên, tâm niệm vừa động, linh khí lập tức làm cho mực khô lại.

Hắn quay trở lại trước mặt Ngô Phi.

"Ngô bộ đầu rõ ràng đang muốn gây hấn cùng với Lâm mỗ. Tuy rằng ta cũng không biết vì sao lại như vậy, có điều nếu ngươi cứ tiếp tục làm mấy trò vặt vãnh này thì thật sự cũng quá nhàm chán. Nếu Ngô bộ đầu đã cảm thấy không vừa mắt Lâm mỗ, ngươi cũng nên quang minh chính đại mà đối phó với ta."

Lâm Quý đập mạnh tờ giấy tuyên chiến trong tay lên trên bàn thức ăn.

"Ký giấy sinh tử này xong, hai chúng ta sẽ đi tìm một chỗ để phân cái ngươi chết ta sống, há chẳng phải so với mấy trò gây khó dễ tựa như chơi đùa thế này thoải mái hơn sao?"

Sắc mặt Ngô Phi lập tức thay đổi.

"Giấy sinh tử?"

"Lâm mỗ đã ký trước rồi, Ngô bộ đầu, xin mời." Lâm Quý cười nhẹ, hắn có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, tượng đất còn có ba phần nóng giận cơ mà, những kẻ này thật sự muốn coi hắn là quả hồng mềm có thể tùy tiện bóp ư?

Bạn đang đọc [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    18

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!