Chương 54: [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Trận chiến sinh tử

Phiên bản dịch 8792 chữ

Biểu cảm trên mặt Ngô Phi cứng lại.

Nhìn cây bút lông mà Lâm Quý đưa tới, gã muốn nhận cũng không được mà không nhận cũng không xong.

Thấy cảnh này, mấy tên bộ khoái thủ hạ của Ngô Phi lập tức đứng dậy.

"Ngươi là cái thá gì. . ."

Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, tên này đã thấy ánh mắt lạnh lùng của Lâm Quý đang nhìn về phía mình.

Chỉ một ánh mắt đã đủ khiến cho y không dám tiếp tục mở miệng, sau một lát, tên bộ khoái này đã ngã ngửa ra mặt đất, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Đệ Tứ cảnh là Thông Tuệ cảnh, thần thức đã được mở ra, nguyên thần cũng bắt đầu hình thành.

Tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn thể hiện được sự ảo diệu của nguyên thần, nhưng cũng không phải người bình thường có thể thừa nhận được.

Giống như hiện tại Lâm Quý chỉ cần dùng một ánh mắt nhìn sang cũng đủ để cho tiểu tử lắm miệng này sợ tới mức té cứt té đái.

Hắn lại quay về phía Ngô Phi.

"Sao Ngô bộ đầu vẫn chưa ký tên, ngươi sợ rồi hả? Làm sao, lúc nãy ngươi đi kiếm chuyện với ta rất là táo bạo cơ mà. Tại sao lúc này ngươi lại tỏ ra sợ hãi rụt rè?"

"Ngươi nói cái gì? !"

"Ngươi làm được, còn ta thì không thể nói được ư?"

Lâm Quý cười lạnh: "Ngô bộ đầu mang theo một đám bộ khoái bình thường diễu võ dương oai ở trong thành, chẳng lẽ ngươi cảm thấy chức quan bộ đầu này của chúng ta rất là oai phong sao? Người bên ngoài sợ ngươi thì cũng đành, nhưng ta với ngươi đều làm bộ đầu. Ở trước mặt Lâm mỗ, Ngô bộ đầu biểu diễn những trò nhố nhăng này sẽ chỉ làm Lâm mỗ cảm thấy buồn cười."

"Bây giờ thì ta đã hiểu, rõ ràng dịch trạm có phòng trống nhưng quan trông coi lại nói đã đầy khách, nhất định là do ngươi đã tới chào hỏi y đúng không? Ngô bộ đầu là muốn chọc giận Lâm mỗ ư?"

"Ký đi, trước mặt nhiều người như vậy, ngươi cũng không nên tỏ ra khiếp sợ không dám nhận những việc mà mình đã làm chứ hả? Dù sao ngươi cũng là bộ đầu của Lương Thành, chẳng lẽ còn phải sợ một kẻ mới từ nông thôn đến như ta?" Lâm Quý cười nhạt nhìn Ngô Phi.

Bất tri bất giác, Ngô Phi cảm giác được trên người đang đổ mồ hôi.

Cũng không phải do gã sợ Lâm Quý. Ngô Phi đã là tu sĩ Đệ Tam cảnh đỉnh phong, cho dù gặp phải cao thủ Đệ Tứ cảnh, gã tự nhận là cũng có thể tiếp được mấy chiêu. Lâm Quý ngươi chỉ là một tên tán tu xuất thân hương dã, thực lực có thể mạnh được bao nhiêu?

Nhưng mà gã lại bị chấn nhiếp bởi thái độ hùng hổ dọa người của Lâm Quý. Hơn nữa lúc này Ngô Phi cũng mới đột nhiên ý thức được, tất cả mọi người đều là bộ đầu. Tuy rằng địa vị của gã cao hơn Lâm quý nửa cấp, nhưng gã dùng những thủ đoạn này để đối phó Lâm Quý thì thật đúng là không có tác dụng gì.

Chẳng qua Ngô phi chỉ nhìn thấy Lâm Quý tính tình hoà ái, lại không lai lịch gì, cho nên gã mới định bắt nạt một chút.

Nếu không phải xảy ra việc chém giết nhi tử của Quỷ Vương này nói không chừng Ngô Phi đã trở thành Tổng Bộ mới của Lương Thành.

Chỉ vì tranh đoạt công lao mà dẫn đến tai họa, ảnh hưởng đến tiền đồ của mình, Ngô Phi cảm thấy sắp phát điên đến nơi.

Nhưng mà gã có thể đổ lỗi cho Lâm Quý sao?

‘Không trách hắn có thể trách ai đây, chẳng lẽ lại tự trách mình ư?’

Ngô Phi ngẩng đầu, nhìn vào gương mặt trẻ trung của Lâm Quý, gã càng nhìn càng cảm thấy tiểu tử này thật đáng ghét.

‘Ta làm cái gì ngươi cứ thành thành thật thật mà nhịn không được sao, lão tử đường đường là một bộ đầu của phủ thành, chẳng lẽ còn không chỉnh đốn được một tên bộ đầu nhà quê như ngươi?

"Ngươi đã muốn chết, ta tự nhiên phụng bồi!"

Tiếp nhận bút lông, Ngô Phi viết tên của mình vào giấy sinh tử.

Ngô Phi lạnh lùng nhìn Lâm Quý: "Lúc nào đánh?"

"Ngay bây giở, thỉnh Ngô bộ đầu tìm nơi thuận tiện để động thủ." Lâm Quý cũng không ngờ Ngô Phi lại dám ký tên. Như vậy xem ra chuyện hắn thăng nhiệm Tổng Bộ của Lương Châu cũng không được Triển đại nhân truyền bá ra ngoài.

Nghĩ lại cũng đúng, nếu như chuyện mình tấn cấp Đệ Tứ cảnh và được thăng chức Tổng Bộ đã được truyền ra, thì Ngô Phi cũng không dám đến đây gây sự.

Cả đám rời đi khỏi khách sạn Vân Lai, Lâm Quý đi chậm lại phía sau, hắn đưa cho chưởng quầy một thỏi bạc.

"Quan gia, này. . ."

"Tiền cơm, cầm lấy đi, ngươi cũng không may, gặp phải chuyện tai bay vạ gió này." Lâm Quý khoát tay áo, tiếp đó hắn nhanh chóng đi ra khách sạn, bám theo sau đoàn người của Ngô Phi.

Ngô Phi dẫn Lâm Quý đi tới phủ nha.

Từ cửa chính đi vào, lại vòng vèo một lát, mọi người mới đi tới bên trong một Diễn Võ Trường cỡ trung.

"Đây là nơi các huynh đệ chúng ta thao luyện hàng ngày, rất thích hợp cho chúng ta động thủ."

Ngô Phi vừa nói, vừa cởi áo khoác, gã còn tiện tay ném nó về phía sau.

Một tên thủ hạ vội vàng đón lấy, cung kính nâng áo khoác ở trong tay.

Ngô Phi cũng không để ý đến tình hình phía sau, gã đi thẳng vào trong Diễn Võ Trường.

"Lâm Quý, đi lên đây nhận lấy cái chết!"

"Ta đến đây." Lâm Quý nhẹ nhàng nhảy vào trong Diễn Võ Trường, đứng đối diện với Ngô Phi.

Nể tình đã cùng là đồng nghiệp với nhau, mặc dù đã ký giấy sinh tử, nhưng ta sẽ chỉ phế tu vi của ngươi, lưu lại cho ngươi một cái mạng chó." Ngô Phi cười lạnh.

"Hôm nay nhất định phải cho ngươi hiểu rõ, Ngô Phi ta có thể tồn tại ở phủ thành nhiều năm như vậy chính là dựa vào thực lực chân chính của mình !"

"Tuy rằng đều là Đệ Tam cảnh, nhưng sự chênh lệch giữa ta và ngươi chính là một trời một vực!"

Lâm Quý vẫn tiếp tục lẳng lặng nhìn Ngô Phi.

"Đã nói nhảm xong chưa? Bây giờ chúng ta có thể động thủ chứ?"

"Muốn chết!"

Sắc mặt Ngô Phi cực kỳ khó coi, gã không còn đắn đo gì nữa, rút đại đao trên lưng bổ thẳng một đao về phía Lâm Quý.

Một đao này uy lực rất mạnh , chí ít Lâm Quý cũng nhìn ra, kẻ này đang muốn đánh thật rồi.

"Định dùng ta để lập uy sao?"

Trong lòng nghĩ ngợi, Lâm Quý vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Chỉ chớp mắt, Ngô Phi đã áp sát tới gần, trong lòng gã cũng đang ngạc nhiên vì tại sao Lâm Quý lại không né tránh. Nhưng lưỡi đao đều sắp hạ xuống, gã cũng không muốn nghĩ tiếp.

Nếu Lâm Quý thật sự chết dưới một đao này, vậy cũng chỉ có thể trách bản thân hắn học nghệ không tinh, đáng đời.

Dù sao đã có giấy sinh tử làm chứng, hơn nữa hắn chỉ là một bộ đầu huyện thành nhỏ nhoi, cũng sẽ chẳng có ai tới truy cứu việc này!

Nghĩ tới đây, sắc mặt Ngô Phi lại hung ác thêm vài phần, đại đao nặng nề bổ xuống, lưỡi đao nhắm ngay vào cổ của Lâm Quý.

Nhưng khi đại đao sắp chém đến nơi, cuối cùng Lâm Quý đã nhúc nhích.

Hắn chẳng thèm nhìn đến thanh đại đao, chỉ hời hợt giơ chân lên.

"Cút ngay."

Một cước này của Lâm Quý thoạt nhìn thật chậm, cho dù những bộ khoái bình thường đang đứng bên ngoài cũng có thể thấy rõ động tác của Lâm Quý.

Nhưng khi mọi người kịp phản ứng, Ngô Phi đã bay ngược ra phía sau, miệng phun máu tươi. Tuy gã đã bay xa đến hơn 10 thước nhưng khi rơi xuống vẫn còn theo quán tính lăn thêm 2 vòng mới dừng lại.

Phải mất một lúc, Ngô Phi mới ngồi dậy khỏi mặt đất, mặt xám như tro nhìn lên Lâm Quý.

Ngô Phi cũng không để ý đến đau nhức kịch liệt trên người mà chỉ quan tâm lấy hai tay che phía dưới bụng, trong mắt gã tràn đầy kinh ngạc.

Trọn vẹn 10 mấy hơi thở trôi qua, Ngô Phi cuối cùng mới ngẩng đầu lên, trong mắt gã tràn đầy ngoan lệ, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Quý.

"Ngươi. . . Ngươi phá đan điền của ta? !"

"Giống như lời ngươi vừa nói, phế đi tu vi của ngươi, lưu lại cho ngươi một cái mạng chó." Lâm Quý cười cười đi đến trước mặt Ngô Phi.

Nhìn Lâm Quý đi tới gần, lửa giận của Ngô Phi dâng lên tràn đầy lồng ngực.

"Tại sao ngươi dám?! Ta là bộ đầu của phủ thành, tại sao ngươi dám làm như thế? !"

"Cũng đã ký giấy sinh tử rồi, có cái gì không dám? Ta và ngươi đều là người của Yêu Bộ, chẳng lẽ chỉ bởi vì ngươi nhậm chức ở Lương Thành, thì sẽ tài trí hơn người ư? Ngươi có thể phế ta, tại sao ta lại không thể phế ngươi?"

"Nếu thật sự không thể thì sao? !"

Ngô Phi cố gắng đứng lên, nhưng bởi vì phần bụng đang đau nhức kịch liệt, gã chỉ có thể khom người ôm lấy bụng, có điều gã trợn mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Quý.

"Ngươi chết chắc rồi, ta sẽ thông báo việc này với Triển đại nhân, đan điền của ta bị phế cũng chẳng sao? Dám động thủ với bộ đầu của Lương Thành, ngươi cũng sẽ chẳng sống lâu được đâu!"

"Chờ xem. . ."

Nghe gã nói như thế, Lâm Quý ngẩn người.

"Ngươi nói Triển đại nhân sẽ vì ngươi … Trừng phạt ta?"

Lâm Quý đưa tay chỉ về một bên của Diễn Võ Trường.

Không biết từ lúc nào, Triển Thừa Phong đang đứng ở bên tường lẳng lặng nhìn.

"Các ngươi cứ tiếp tục, không phải là sinh tử chiến sao, Lâm Quý, động thủ đi." Thái độ của Triển Thừa Phong rất thản nhiên, biểu hiện giống như chỉ sợ chuyện này sẽ không đủ lớn.

"Đại nhân ngài. . ." Ngô Phi mở to hai mắt nhìn, gã khó có thể tin được.

Triển Thừa Phong nhìn Ngô Phi, nụ cười trên mặt ông ta lập tức biến mất hơn phân nửa.

"Lâm Quý, nếu đã là cuộc chiến sinh tử, vậy thì phải có người chết mới đúng nha."

Lâm Quý lắc đầu cười khổ, hắn cũng không tiếp tục động thủ.

Cứ nhìn tình huống này, thảo nào vị Tổng Bộ trước lại bị giết chết trực tiếp.

Bạn đang đọc [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    15

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!