Chương 55: [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Nhà mới ở Lương Thành

Phiên bản dịch 7724 chữ

Thấy Lâm Quý không có ý định tiếp tục động thủ, trên mặt Triển Thừa Phong lộ vẻ hơi thất vọng.

Đáng tiếc, không xảy ra chết người.

Đúng lúc này, Ngô Phi nhanh chóng tìm đến Triển Thừa Phong.

“Đại nhân, ngài phải làm chủ cho ta!”

“Cút sang một bên, trong lòng ngươi không rõ nguyên nhân chuyện này sao?” Triển Thừa Phong cũng không phải Lâm Quý, không cần biết ngươi có bị trọng thương hay không, giơ tay tát một cái khiến Ngô Phi choáng váng.

Vừa mới đến nơi này, y đã biết được chuyện gì đã xảy ra từ trong miệng một bộ khoái đứng bên cạnh.

Đám bộ khoái bình thường đối mặt với quan Trấn Phủ, nào dám có nửa câu nói dối.

Cũng vì điều này, sau khi Triển Thừa Phong hiểu rõ ngọn nguồn sự việc, mới cảm thấy chán ghét Ngô Phi.

“Triển đại nhân.” Lâm Quý cũng đi đến chào hỏi Triển Thừa Phong.

Triển Thừa Phong nhìn Lâm Quý, hỏi: “Như thế nào, ngươi có hài lòng với lễ gặp mặt của đám thủ hạ này không?”

“Không thể hài lòng hơn. Chờ sau khi ta nhậm chức, đám bộ khoái này, một người cũng đừng hòng lưu lại.” Lâm Quý cười nói.

Vừa nhìn đám bộ khoái đi theo Ngô Phi lăn lộn cả ngày này đã biết không phải thứ tốt lành gì.

Ngược lại, Lâm Quý cũng không phải là người cương trực, công chính nghiêm minh.

Điều duy nhất hắn không chấp nhận được là lợi dụng lớp áo quan trên người làm mưa làm gió. Trừ chuyện đó, ngươi thích làm gì thì làm, nếu hơi quá phận thì nhớ dọn dẹp sạch sẽ là được.

Ở huyện Thanh Dương, thủ hạ của hắn cũng không ai dám ăn no rửng mỡ đi gây khó dễ với dân chúng.

Nhưng ở Lương Thành này.

Nhìn một đốm mà biết toàn thân báo, chỉ cần nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ của lão bản khách sạn, Lâm Quý đã có thể biết rõ đức hạnh của đám bộ khoái đi theo Ngô Phi này bình thường như thế nào.

Triển Thừa Phong khẽ gật đầu, những chuyện nhỏ này y mặc kệ, chờ Lâm Quý nhậm chức, thích giày vò như thế nào thì giày vò như thế đấy.

“Lâm Quý, ngươi có biết nguyên nhân Ngô Phi nhằm vào ngươi không?” Triển Thừa Phong đột nhiên cười tủm tỉm.

“Hạ quan không biết, kính xin đại nhân giải thích.”

“Ngày đó ngươi đến kinh thành báo cáo công tác, sau khi chém giết quỷ tướng, có phải gặp được Ngô Phi phụng mệnh lệnh của ta đi điều tra hay không?”

“Thật sự có việc này.” Lâm Quý nghĩ nghĩ gật đầu, khó hiểu nhìn về phía Ngô Phi.

Chẳng lẽ là bởi vì hắn làm quá trách nhiệm, ở phụ cận Lương Thành giết chết quỷ tướng, khiến cho trên mặt vị này không còn ánh sáng?

“Sau khi tiểu tử này trở về, nói bản thân đã chém giết quỷ tướng, ngươi ở bên cạnh phụ giúp.”

Mặt Ngô Phi đột nhiên không còn chút máu, gã cũng không biết chuyện này đã sớm bị Triển Thừa Phong nhìn thấu.

Lâm Quý thì không nhịn được cười thành tiếng.

“Ha ha, thật có lỗi…”

Lâm Quý nhìn về phía Ngô Phi, trên mặt mang theo vẻ trêu chọc: “Trộm gà không được còn mất nắm gạo, nhưng việc này cũng không thể trách ngươi, ai có thể nghĩ chỉ giết một quỷ tướng lại có thể gây ra phiền toái như bây giờ chứ.”

“Chỉ trách hắn tâm thuật bất chính, quá tham lam mà thôi!”

Triển Thừa Phong lạnh lùng nhìn về phía Ngô Phi: “Lâm Quý đã đột phá Đệ Tứ cảnh. Ở huyện Thanh Dương, hắn cẩn trọng cần cù chăm chỉ, bởi vậy cách đây không lâu, bản quan đã đưa tên hắn lên kinh thành, làm ứng cử viên cho Tổng Bộ của Lương Châu.”

“Đệ Tứ cảnh? Tổng Bộ? Hắn?!” Ngô Phi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Quý.

Lượng thông tin quá lớn khiến gã không kịp phản ứng.

“Bây giờ hắn đến Lương Thành là chuẩn bị lấp vào chức Tổng bộ còn trống, thống lĩnh Giám Thiên Ty ở Lương Châu, quản lý việc lớn nhỏ một châu! Ngô Phi, ngươi đã làm sai trước còn dĩ hạ phạm thượng, vốn nên xử ngươi trọng tội, nhưng niệm tình ngươi đã bị phế tu vi, chỉ cách chức quan, trở về làm ruộng.”

Triển Thừa Phong nói hai ba câu đã tuyên án số phận của Ngô Phi.

Sau đó, y lại nhìn về phía Lâm Quý.

“Vị trí Tổng Bộ này rất trọng yếu, để trống lâu như vậy không tốt, ngày mai ngươi nhậm chức đi.”

“Trạch viện (ngôi nhà) của Tổng bộ trước tặng cho ngươi, quản gia và hạ nhân trong phủ vẫn còn, ngươi tùy tiện sai sử là được.”

Dứt lời, không đợi Lâm Quý đáp lại, đã không thấy bóng dáng của Triển Thừa Phong.

Lâm Quý nhìn về phía Ngô Phi ở một bên như nhà có tang, cũng không nói gì, thản nhiên xoay người rời đi.

Chút chuyện này còn chưa đáng để hắn bận tâm.

Rời khỏi phủ nha, Lâm Quý đi theo thủ hạ của Triển Thừa Phong, một đường đi đến trạch viện của Tổng bộ tiền nhiệm.

Trạch viện này nằm ngay trong Lương Thành, có bốn cửa lớn, gạch xanh ngói đỏ, trước cửa dựng một đôi sư tử đá uy vũ.

Chỉ cần nhìn đại môn, Lâm Quý cảm thấy nơi này thậm chí không kém phủ Tể tướng ở kinh thành bao nhiêu.

“Đây chính là trạch viện của Tổng bộ Lương Châu, chỉ là quan lục phẩm? Lúc trước chó săn của Ngô Phi nói ta là đồ nhà quê, thật đúng là không sai.”

Sau khi Lâm Quý đi vào trạch viện, thủ hạ của Triển Thừa Phong lập tức rời đi.

Một quản gia ngoài bốn mươi tuổi nghênh đón.

Phía sau còn có hơn mười nha hoàn oanh oanh yến yến, khuôn mặt xinh đẹp.

“Lão gia, tiểu nhân là Lý Ứng, quản gia trong phủ ngài...”

Lúc nói lời này, Lý quản gia có vài phần xấu hổ và thấp thỏm, không biết vị lão gia mới tới này có thể lưu lại mình hay không.

Từ trước đến nay, Lâm Quý là một người lười phiền toái.

Nếu Triển Thừa Phong dám lưu lại những người này, vậy đã chứng minh bọn họ không có vấn đề gì, Lâm Quý cũng lười giày vò họ.

Dù sao hắn cũng không có bí mật gì phải giấu giếm.

“Lão Lý đúng không? Ta họ Lâm, giống như lão gia tiền nhiệm của ngươi, Tổng bộ Lương Châu.”

“Chúc mừng lão gia…”

“Thôi đừng nịnh nữa, tất cả mọi thứ trong phủ vẫn như cũ. Bây giờ ngươi đi mua đồ ăn cho ta, cứ như vậy đi.”

Nói dăm ba câu đuổi quản gia đi, Lâm Quý một mình xoay người vào trong trạch viện.

Đi vào đại môn chính là một bức tường xây làm bình phong, phía sau bình phong lại là hoa viên, cuối hoa viên là một đại sảnh, hẳn là chỗ chủ nhân dùng để tiếp khách.

Hai bên còn có con đường nhỏ dẫn đến biệt viện, toàn bộ trạch viện đều được bao phủ bởi đủ loại hoa cỏ, trong những ngày cuối xuân lộ vẻ cảnh đẹp ý vui.

“Quá xa xỉ.” Lâm Quý không khỏi cảm thán.

Không bao lâu sau, Lý quản gia đã tìm được Lâm Quý.

“Cơm đã chuẩn bị xong chưa?” Ánh mắt Lâm Quý sáng ngời.

“Lão gia, có khách đến thăm.”

“Khách?” Lâm Quý nhíu mày, hắn cũng không có bằng hữu nào ở Lương Thành.

“Hẳn là đã biết chuyện ngài đến nhậm chức Tổng bộ, nên đến chúc mừng ngài.” Lão Lý cúi đầu giải thích.

Lúc này, Lâm Quý mới hiểu rõ, sau đó lại không kiên nhẫn khoát tay áo.

“Tất cả đều không gặp.”

Dứt lời, lão Lý vẫn không nhúc nhích bước chân, chỉ cười khổ.

“Lão gia, người đến không đơn giản, cũng không dễ đắc tội… Ngài vẫn nên gặp một chút.”

“Không đơn giản đến mức nào?” Lâm Quý quay đầu lại, hơi tò mò.

“Mấy đại gia tộc trong thành đều phái người tới, những gia tộc này đều có người giữ chức vụ quan trọng trong thành, lại kinh doanh nhiều năm, căn thâm căn cố đế, cho nên…”

“Cho nên, nếu ta không gặp bọn họ, bọn họ sẽ làm khó dễ với ta?” Lâm Quý cười lạnh nói: “Vậy cứ để bọn họ làm khó dễ ta một chút đi.”

Thấy Lâm Quý kiên quyết không nể mặt, lão Lý không còn cách nào khác đành phải quay về truyền lời.

Lâm Quý hoàn toàn không quan tâm mấy đại gia tộc kia.

Tuy ở huyện Thanh Dương, hắn đều tương đối tùy ý với thủ hạ và dân chúng, nhưng không có nghĩa hắn là người sợ phiền phức.

Sau khi Ngô Phi khiêu khích mấy lần, hắn còn dám trực tiếp phế bỏ tu vi của gã, gia tộc trong Lương Thành này thì có thể như thế nào?

Hắn là tu sĩ Đệ Tứ cảnh, Tổng bộ Giám Thiên Ty ở Lương Châu! Lương Châu lớn như vậy, ngoại trừ Triển Thừa Phong, không ai có thể sai khiến hắn, cho dù là những đại tông môn đại thế gia kia, hắn cũng có thể không nể mặt.

“Mọi người sống yên ổn với nhau là tốt nhất, nếu vô duyên vô cớ đến trêu chọc ta… Vậy thì đừng trách tân quan mới nhậm chức ta đốt ba đống lửa, đốt đến trên đầu các ngươi.”

Bạn đang đọc [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    18

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!