Chương 60: [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Tam Sinh Tiễn

Phiên bản dịch 7182 chữ

Đối với cách nói của Lâm Quý, Bình Tâm đạo nhân tất nhiên là đồng ý.

Sau khi đồ ăn được dọn ra bàn, một chút khách khí y cũng không có, vừa ăn vừa nhét vội thịt và rau.

Thấy vậy, Lâm Quý cũng không có ý định nói những điều vô ích với y nữa.

Không thể để một bàn ăn toàn những món ngon tự tay mình nấu lại đều vào bụng người khác được.

Vì thế Lâm Quý cũng bắt đầu ăn cơm.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Quý sai quản gia đến tửu lầu mua 2 con gà quay, lúc này mới miễn cưỡng ăn đủ.

Sau khi ăn xong, có nha hoàn hầu hạ dâng trà, Lâm Quý cũng vui vẻ hưởng thụ.

Bộ dạng uể oải ngồi trên ghế, thuận miệng hỏi Bình Tâm: "Đạo trưởng lần trước sau khi rời khỏi, ngươi đi nơi nào vậy?"

"Dạo quanh ở Lương Châu, bần đạo nhàn rỗi đơn độc, tất nhiên là đi đến nơi cần đến." Bình Tâm đạo nhân cười nói.

"Cho nên lại nhớ tới Lương Thành ư?"

Lâm quý hơi hơi nheo mắt.

Hắn vừa mới đến Lương Thành, đạo sĩ này lập tức liền tới cửa, điều này xem ra cũng không phải là trùng hợp.

"Nếu Lâm mỗ nhớ không lầm, lần trước khi gặp nhau ở huyện Thanh Dương, đạo trưởng từng nói rằng Lương Thành không thể ở lại nên mới thoát ra ngoài, nhưng hiện giờ sao lại chui đầu vô lưới, trở về chịu tội?"

Bình Tâm đạo nhân mỉm cười, dường như đối với sự nghi vấn của Lâm Quý đã có sự chuẩn bị.

"Bần đạo tới là báo đáp bữa cơm ân tình của huynh đài ở huyện Thanh Dương."

Khi nói vậy y bình tĩnh cười khổ, rồi lại nói tiếp: "Ai ngờ lòng tốt lần trước còn chưa kịp báo đáp, hôm nay lại ăn của huynh đài một bữa nữa, việc này thật đúng là. . . Thật sự là. . ."

"Đừng thật sự là nữa, vài bữa cơm ta vẫn có thể mời được! Nói thẳng đi, Đạo trưởng tìm Lâm mỗ có chuyện gì?" Lâm Quý không có tâm tình đấu khẩu với Bình Tâm đạo nhân.

Nhưng nét mặt của Bình Tâm vẫn tươi cười như trước.

Y thò tay vào chiếc áo rách nát của đạo sĩ, lấy ra năm đồng tiền rồi đặt lên bàn.

"Mời huynh đài quăng đi."

Thấy hành động như vậy, Lâm Quý ngẩn người.

"Ngươi thực sự đến xem bói? Kia không phải là trò lừa gạt người hay sao?”

Lúc trước ở huyện Thanh Dương, Lâm Quý còn nhớ rõ, khi nhìn thấy Bình Tâm đạo sĩ, vị đạo nhân này cũng không thành thật, nhắm mắt lại giả bộ người mù, trong miệng nhắc mãi cái gì mà 5 trăm năm trước rồi lại tính toán tới 5 trăm năm sau, giống như một vị thần vậy.

Nếu không phải biết người đàn ông này có tu vi, trò lừa này đa phần đều từ sở thích của bản thân, nếu là kẻ lừa đảo bình thường, Lâm Quý đã sớm cho thuộc hạ trừng trị rồi.

Nhưng ai có thể ngờ rằng vào lúc này Bình Tâm đạo nhân không phải đang nói đùa.

"Xin mời người quăng đi." Bình Tâm đạo nhân mỉm cười nói lại.

Lâm Quý liếc mắt nhìn Bình Tâm đạo nhân một cái, cười nói: "Vậy Lâm mỗ lấy một quẻ, xem ngươi rốt cuộc tính có chuẩn xác không."

Lời nói vừa dứt , Lâm Quý nắm đồng tiền trên bàn, tùy tay hướng lên trời quăng đi.

Đồng tiền rất nhanh liền rơi xuống, ở trên bàn không ngừng xoay, sau một lát mới dừng lại.

Nhưng một đồng tiền trong đó tình cờ rơi vào chỗ lõm không thể thấy ở xa trên bàn, nửa úp ngược nửa thẳng đứng trông khá khó coi.

Lâm Quý thấy cảnh như vậy, lắc đầu nói: "chuyện gì thế này, để ta ném lại."

"Không cần, mọi thứ đều là duyên pháp." Bình Tâm đạo nhân ngăn động tác của Lâm Quý lại, ánh mắt chăm chú nhìn mấy đồng tiền trên bàn.

Lâm Quý cũng không quấy rầy, bên cạnh chờ đợi.

Một phần tư giờ đã trôi qua, lúc này khi Lâm Quý đã có chút mất kiên nhẫn, Bình Tâm đạo nhân cuối cùng cũng lên tiếng.

Nhưng không phải giải quẻ.

"Huynh đài có biết cách nói của ta về năm đồng tiền này không?"

"Không biết."

Bình Tâm đạo nhân cười khẽ nói: "Những đồng tiền này của ta có chút lai lịch , nhưng nhìn huynh đài hơi không kiên nhẫn, vì vậy bần đạo cũng không nói rườm rà nữa . . . Huynh đài đừng vội, để chén trà xuống! Tên đồng tiền này là Tam Sinh Tiễn."

"Tam Sinh Tiễn?"

"Hai đồng tính cho quá khứ, hai đồng tính cho hiện tại, hai đồng tính cho tương lai."

"Vậy không phải là có 6 đồng sao? Sao lại chỉ có 5 đồng?" Lâm quý tò mò hỏi.

Bình Tâm đạo nhân cũng không giải thích, chỉ nhìn vào quẻ tiền trên bàn.

"Kiếp trước sóng yên biển lặng, nhưng thất bại giữa đường. . ."

Lâm quý giật mình, trầm mặc không nói.

"Tương lai chỉ có một đồng tiền, xem không chuẩn. . . Nhưng thật thú vị vì đồng tiền này nằm ngay giữa hiện tại và qúa khứ."

"Nên giải thích thế nào đây?" Lâm Quý truy hỏi.

Bình Tâm đạo nhân cười hai tiếng.

"Loại quẻ này không hiếm gặp, nó thường xuất hiện ở những người đầu thai chuyển kiếp, hoặc trên người nào đó giống như sự tái sinh. Kiếp trước vẫn chưa chấm dứt mà kiếp này đã bắt đầu, cho nên tương lai kết nối giữa hai người không rõ ràng."

Lâm quý hít một hơi sâu, từ chối cho ý kiến.

Bình Tâm đạo nhân cũng nói: "Đương nhiên chỉ là một quẻ tương lai, quẻ này không được phép nói hai lần."

"Vậy hiện tại đâu?" Lâm Quý lại hỏi.

"Đáng ra mọi chuyện diễn ra suôn sẻ và ổn định, nhưng lại có sóng giữ." Bình Tâm chỉ vào đồng xu đang xoay ở chỗ lõm kia và nói.

Nhưng khi Lâm Quý nhìn nó, đồng tiền đột nhiên ngừng rung chuyển và ổn định lại.

Nhìn thấy cảnh này, Bình Tâm đạo nhân cũng có chút kinh ngạc.

Hắn tiếp tục nói: "Vị trí của năm đồng không ngờ lại hợp với số trời hiện tại, huynh đài có đại khí vận may mắn."

"Lại là đại khí vận." Lâm Quý cười chết lặng.

Lời nói này Hàng Si đại sư cũng từng nói.

Đại khí vận của hắn không phải là Bộ Nhân Quả sao.

Ngay khi Lâm Quý nghĩ rằng Bình Tâm đạo nhân sẽ nói điều gì đó để khen ngợi, nhưng Bình Tâm đạo nhân lắc đầu và cuộc trò chuyện thay đổi.

"Thành trời công là mệnh mà thất bại cũng là mệnh trời, vận may của huynh đài trùng với đạo trời, vốn là người trời hạ phàm. Nếu là làm quan thì sẽ là thượng thư; nếu là kinh doanh thì sẽ giàu có trong thiên hạ; nếu là tu luyện thì tu vi sẽ ngập trời! Nhưng. . ."

"Nhưng?"

"Hiện giờ thiên đạo đã phát sinh chuyện xấu, đây là đại thế. . . Vận may của huynh đài hòa trong xu thế chung nhưng không phải trời sinh tại thế thịnh suy.”

"Nói như thế nào?"

"Đại thế như mưa to gió lớn, ngươi ta thậm chí bá tánh khắp thiên hạ, cũng chỉ là bèo dạt dưới cơn cuồng phong mưa lớn này. Huynh đài có phước lành lớn, nhưng ở trong đại thế, cũng chỉ hơn căn cơ chút mà thôi."

Nghe nói như thế, Lâm Quý lại cười nói: "Có căn cơ thì tốt hơn người khác không có căn cơ”.

"Trong cơn cuồng phong mưa lớn này, cỏ không rễ có khác nhau là bao đâu, có năng lực kém nhiều ít." Bình Tâm đạo nhân khẽ thở dài.

"Vì vậy đạo trưởng đây để ta theo nước chảy bèo trôi, rồi để mặc cho số phận?" Lâm Quý hỏi ngược lại.

"Lựa chọn như thế nào, đều là ở chính huynh đài."

Lâm Quý suy nghĩ một lát, lắc lắc đầu.

"Đạo trưởng tính không chính xác."

"Như thế nào không chính xác?" Bình Tâm có chút hơi tò mò.

"Ta có cái ở, không dám nói đón được mưa gió lớn, nhưng cũng có thể tìm một chỗ che mưa che nắng để đứng vững."

Ngón tay Lâm Quý ngón gõ nhẹ trên mặt bàn.

"Giám Thiên Ty nhìn có vẻ bấp bênh, nhưng sau lưng còn có triều đình nắm trong tay thiên hạ, còn chỗ nào có thể trú mưa tốt hơn ở Giám Thiên Ty?"

"Có lý. . ." Bình Tâm trầm tư đứng lên.

Lâm Quý lại nói: "Khi triều đình sụp đổ, thiên hạ chấn động, có hay không đều không sao cả, chỉ là cục diện bị lật ngược."

"Nhưng nếu triều đình không sụp đổ. . ."

Bạn đang đọc [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    15

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!