Bình Tâm đạo nhân ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Quý.
Tuy lúc này Lâm Quý còn chưa nói xong, nhưng có lẽ Bình Tâm đạo nhân đã hiểu rõ vấn đề lúc này.
Nếu triều đình không bị lung lay, hắn sẽ là 1 cây lục bình được bám rễ rất chắc, tự nhiên muốn so với loại bèo nước không rễ phát triển được tốt hơn.
Bình Tâm có ý muốn để Lâm Quý tự xem xét thời thế mà hành động, tìm phương án an toàn cho bản thân.
Nhưng Lâm Quý đưa ra đáp án lại chỉ có thành công hoặc là thất bại.
Bình Tâm cười to hai tiếng, y đứng dậy chắp tay với Lâm Quý.
"Tương lai như thế nào là việc của tương lai, hôm nay được nghe huynh đài giải thích quẻ tượng, thật sự đã khiến một người chuyên xem bói như ta phải mở rộng tầm mắt."
Vừa nói chuyện, Bình Tâm đạo nhân vừa lật bàn tay phải 1 cái, trên tay y lại xuất hiện một khối tiền bằng đồng khác.
Bình Tâm đặt tiền đồng lên bàn, sau đó y lại cất đồng xu lúc trước đi.
"Một quẻ bói trước cộng thêm đồng xu này coi như là bần đạo trả nợ hai bữa cơm đi."
"Bần đạo xin chúc huynh đài tiền đồ sáng láng, cáo từ!"
Lâm Quý theo bản năng cầm lấy đồng tiền trên bàn, hắn cảm thấy đồng xu này cùng năm đồng tiền lúc trước xem bói giống nhau như đúc.
Chỉ có một điều là kiểu dáng của đồng xu này rất lạ, mặt trên không có bất kỳ chữ viết nào, mà chỉ có một số Cơ (lẻ) được khắc lõm xuống.
Tuy Lâm Quý không biết xem bói, nhưng hắn cũng đoán ra được, đồng tiền này có thể chính là quẻ tượng báo trước tương lai đã bị thiếu trong miệng Bình Tâm đạo nhân lúc trước.
Nghĩ tới đây, Lâm Quý ngẩng đầu định gọi Bình Tâm đạo nhân lại, hắn rất muốn hỏi rõ vấn đề này.
Nhưng đột nhiên, Lâm Quý chợt cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Chỉ qua thời gian một nhịp thở, cơn hoa mắt này cũng biến mất tựa như thủy triều rút đi.
Sau đó, Lâm Quý bỗng cảm giác được, dường như có 1 thứ đồ vật nào đó trên người mình đã tan biến mất.
Đây là cảm nhận của hắn có được từ giác quan thứ sáu, nếu như không tu luyện Lục Thức Quy Nguyên Quyết, Lâm Quý chưa chắc đã có thể cảm ứng được việc này.
"Xảy ra chuyện gì. . ."
Khi Lâm Quý còn đang nghi thần nghi quỷ, hắn lại đột nhiên cảm thấy 1 cơn sợ hãi khiến tim mình đập nhanh hơn, .
Nó giống như sự sợ hãi của chim muông trước khi xảy ra mưa gió cuồng phong và sấm sét vang dội, hay tựa như sự kinh sợ của các loài thú trước khi xảy ra địa chấn và núi lửa.
. . .
Một khu vực vắng vẻ trong rừng rậm.
Một bóng người mặc đạo bào màu trắng xuất hiện trong núi, y đang cưỡi trên một con mãnh hổ, thản nhiên tự đắc đi về phía trước.
Đột nhiên, y ngồi dậy, nhìn về phía sau lưng.
Ở rất xa, loáng thoáng có thể trông thấy bức tường cao vút của Lương Thành.
Sau một lát, y lại nằm xuống.
"Trước sau đã trôi qua chừng hai tháng, ngươi vẫn không nén được tức giận sao?"
"Hừ, không biết Giám Thiên Ty đã mượn vận khí của ai, vậy mà có thể che đậy tung tích của Định Hồn Hàng Ma Xử lâu như vậy. Ta đã bày ra không ít thủ đoạn nhưng cũng không coi ra tung tích Hàng Ma Xử, thật sự rất không đơn giản."
"Phải chăng là một kẻ nhậm chức trong triều đình? Nếu đã ở Lương Thành. . . Triển Thừa Phong sao? Nếu vận khí của kẻ này không cùng vận mệnh quốc gia của Đại Tần tương liên, làm sao có thể áp chế được chí bảo của Tà Phật cơ chứ."
"Chắc không phải người nào khác, đồ vật trọng yếu như vậy, bọn chúng cũng không thể tùy tiện ném cho 1 người nào đó của Yêu Bộ trong Giám Thiên Ty được, ha ha."
"Nếu có cơ hội. . ."
. . .
Trong một sơn động âm lãnh.
Mùi máu tanh cực kỳ nồng đậm.
Người mặc hắc bào đang ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, gã đang luyện chế cái gì đó trong đỉnh lô trước mặt.
Chỉ thấy phía bên cạnh gã, lù lù một đống xương trắng lộn xộn dài mấy chục thước đang xếp chồng chất lên nhau.
Gã bỗng nhiên mở to mắt.
"Che dấu lâu như vậy, hiện tại lại đột nhiên lộ ra khí tức, rất khả nghi. Hừ, hơn phân nửa là có lừa dối."
"Đáng tiếc chí hướng của Đạo gia ta không có ở nơi này, ha ha."
"Các người tính kế ai cũng chưa tính được tới trên đầu của Đạo gia ta."
"Ha ha, cho tới bây giờ đều chỉ có Đạo gia ta tính kế người khác!"
Tiếng thì thào hạ dần xuống, người mặc hắc bào nhắm mắt lại, gã lại chuyên tâm tế luyện vật gì đó trong đỉnh lô trước mặt.
Trong sơn động mơ hồ có thể nghe thấy tiếng rồng ngâm vang vọng.
. . .
Kinh Thành, Giám Thiên Ty.
Cao Quần Thư ngồi ngay ngắn trước bàn văn thư, đang nhanh chóng phê duyệt công văn ông ta bất chợt ngẩng đầu lên.
Ông mở cửa sổ nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Bầu trời quang đãng.
"Sắp bắt đầu rồi à?"
Cao Quần Thư đặt bút lông sói trên tay xuống bàn và bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.
Đúng lúc này, trong một gian phòng đối diện phòng làm việc, một người đàn ông cao gầy cũng đi ra, y có một khuôn mặt trẻ tuổi nhưng hai bên tóc mai đã hoa râm.
"Thiên Cơ đã cởi bỏ thủ đoạn phía trên Định Hồn Hàng Ma Xử." Người nam nhân cao gầy trầm giọng nói.
Cao Quần Thư khẽ gật đầu.
"Đến thời điểm hiện tại, chúng ta đã hoàn toàn không cần dùng vận khí của tiểu tử kia để che đậy tung tích của Hàng Ma Xử. Mọi việc đều đã được chuẩn bị, nếu lần này kế hoạch ở Lương Thành thất bại, chứng tỏ đối phương cũng chỉ là hạng người giấu đầu voi đuôi chuột, không cần phải để ý tới."
"Vốn phải nên như thế."
Nam nhân cao gầy gật đầu, "Từ khi nào Giám Thiên Ty cần phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như bây giờ chứ! Chúng ta đã bỏ mặc hơn mười vạn con dân ở Lương Thành chịu khổ cực, chỉ vì để bắt được bọn chuột nhắt luôn trốn phía sau màn này. . .Cái giá bỏ ra quả thực quá lớn."
"Ài, hiện tại đã không giống ngày xưa." Cao Quần Thư than nhẹ một tiếng.
"Ngươi cũng nên đến Lương Châu đi thôi."
. . .
Lâm Quý mở to mắt,sự khó chịu trong lòng đã biến mất.
Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi Lâm Quý nhìn vào đồng xu kỳ quái trong tay, cái loại cảm giác không tập trung lúc trước lại loáng thoáng xuất hiện.
"Đồng tiền này và Bình Tâm đạo nhân, đều không đơn giản a."
Lâm Quý nghĩ ngợi nhưng vẫn không có cách nào lý giải.
Lý quản gia đột nhiên đi vào phòng ăn.
"Lão gia, vị bộ khoái đến đây đêm qua lại tới, y nói trong nha môn có việc gấp."
Nghe thế, Lâm Quý đứng dậy đi đến sảnh chính.
Quả nhiên hắn đã thấy Chu Du đang đợi ở đây.
"Chuyện gì?"
"Huyện Lương Hà đã xảy ra chuyện, văn thư của tiểu lại trong huyện đã được đưa đến nha môn, Triển đại nhân lệnh ngươi tiến đến để thương nghị việc này."
Nghe vậy, Lâm Quý không dám chần chờ, hắn vội vàng đi thẳng một đường theo Chu Du đến nha môn.
Tới trước thư phòng của Triển Thừa Phong, cửa lớn của thư phòng đã mở rộng.
Lâm Quý vừa tới, thanh âm của Triển Thừa Phong đã vang lên.
"Trực tiếp tiến vào đi."
Lâm Quý lập tức đi vào thư phòng, Chu Du thì lui xuống.
Triển Thừa Phong cũng không trì hoãn chút nào, sắc mặt của ông ta cực kì khó coi, chỉ chỉ vào văn thư trong tay và nói: " Huyện Lương Hà đã xảy ra đại sự."
Lâm Quý tiếp nhận văn thư, sau khi quét hai mắt nhìn, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu.
"Đã chết đến mấy ngàn người? !"
Dân số của huyện Lương Hà tổng cộng cũng chỉ có 3, 4 vạn, vậy mà thoáng cái đã chết nhiều người như thế.
Sự việc lần này thả tại bất kỳ địa phương nào, đều sẽ là đại án kinh thiên động địa, đủ để khiến cho người từ Kinh Thành tới xử lý.
"Thảm hoạ đã diễn ra trong đêm qua, tin tức cũng vừa mới được truyền tới, do một vị Yêu Bộ ở huyện Lương Hà đi đường suốt đêm đưa tới."
"Người kia ở đâu?" Lâm Quý hỏi.
"Mệt mỏi đã ngất đi rồi."
Ánh mắt Triển Thừa Phong co dần lại, ông lạnh lùng nói: "Trước đó ta đã hỏi qua, tên bộ khoái này nói thủ phạm là một kẻ mặc hắc bào, bộ đầu của huyện Lương Hà cũng đã chết trên tay của kẻ này."
"Vậy người đưa tin đã trốn tới như thế nào?"
"y nói kẻ mặc hắc bào cũng không có ý định đuổi theo y, giống như kẻ đó chỉ vì giết người mà ra tay, nhưng ta thấy việc này khẳng định không đơn giản." Triển Thừa Phong nói.
Lâm Quý trầm ngâm một lát.
"Hạ quan mới vừa nhậm chức, rất nhiều chuyện còn không được rõ ràng, trước kia khi phía dưới xảy ra tai họa như thế này, Yêu Bộ Lương Thành đã ứng đối như thế nào?"
Triển Thừa Phong nói: "Trong thành có thể rút ra bao nhiêu người sẽ để cho người trong thành đi; nếu như không có nhân thủ để điều động, chúng ta sẽ tập hợp người từ các thị trấn phía dưới khác để trợ giúp."
"Cấp dưới không xử lý được thì sao?"
"Vậy phải do Tổng Bộ dẫn người tiến tới xem xét, nếu không được, bổn quan sẽ đích thân tiến đến."
Nghe nói như thế, lông mày Lâm Quý chợt nhíu lại.
"Ta không thể đi được, đại nhân ngài cũng không đi được."
"Chẳng phải ta đang nuốt cơn giận này vào bụng đây ư!" Lúc này, Triển Thừa Phong cũng tỏ ra cực kỳ phẫn nộ.
"Thật sự là biết chọn thời điểm a!"