Chương 69: [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Chất vấn

Phiên bản dịch 7489 chữ

Lâm Quý lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông cường tráng mặc trên người áo dài thường ngày, nhưng bên hông lộ ra miếng lệnh bài màu bạc.

Đó là loại trảm tự lệnh của bộ đầu.

"Ngươi là người nào?" Lâm Quý hơi nheo mắt hỏi.

"Lệ Vô Song, phó bộ đầu Lương Thành!" người đàn ông cười lạnh nói.

Lâm Quý ngáp một cái, rồi lại nhìn thẳng về phía Lệ Vô Song.

"Ta tưởng là ai, thì ra là phó bộ đầu." Lâm Quý lười biếng nói, "Làm sao, phủ nha của Lương Thành này lại không có quy cũ như thế, không biết tôn ti gì hết, phó bộ đầu người dám xông vào thư phòng của Tổng bộ Lương Châu?"

Sắc mặt Lệ Vô Song đột nhiên có chút khó coi.

Lâm Quý còn chưa kịp nói chuyện đã mỉa mai hỏi: "Lệ gia, hôm nay ngươi tới đây nộp đơn từ chức sao?"

"Đơn xin từ chức gì chứ, chẳng qua là muốn thấy tân nhiệm Tổng Bộ thần thánh ra sao thôi, việc này cũng tính toán sao?!"

Lệ Vô Song khinh thường nói: "Đừng dùng lông gà làm mũi tên, ngươi lúc trước cũng chỉ là bộ đầu nhỏ nhoi ở huyện bên dưới, hiện tại ai biết ngươi dùng thủ đoạn gì để thăng cấp chứ?"

Lời phản bác này khiến Lâm Quý không nói nên lời.

Có chuyện gì với những người từ huyện của ta? Khinh thường người làng quê?

"Nói thẳng đi, tới tìm ta có chuyện gì?" Lâm Quý không muốn cùng thuộc hạ tranh cãi làm mất thân phận của mình, trực tiếp hỏi.

"Bốn vị phó bộ đầu ở Lương Thành, tại sao ngươi cố tình đưa Tôn Hải lên làm bộ đầu? Tiểu tử như hắn cũng xứng sao?"

"Ta làm sao biết Lương Thành có bốn vị phó đầu?" Lâm Quý hơi nhướng mày.

Việc này hắn đương nhiên biết, trước khi đi kinh thành, lúc đặt chân đến Lương Thành thì hắn biết chuyện này rồi.

Nhưng hắn vừa mới nhậm chức, bởi vì chuyện của Quỷ Vương thành còn chưa giải quyết, cho nên hắn cũng không có ý định sắp xếp những chuyện vặt vãnh này.

Mà vài người phó đầu Lương Thành ngoại trừ Tôn Hải thì ba người còn lại cũng chẳng thèm chào hỏi hắn.

Người ta bỏ qua không cho hắn có mặt mũi vậy thì Lâm Quý cần gì phải nhiệt tình rồi nhận lại sự hờ hững lạnh nhạt.

Lâm Quý giả bộ vẻ mặt kinh ngạc, hỏi: "Nếu Lương Thành có bốn phó đầu, vậy sao chỉ có Tôn Hải đến yết kiến bản quan? Lệ Vô Song, ngươi cùng hai người kia, ngay cả điều cơ bản nhất về cấp bậc lễ nghĩa này cũng không hiểu sao?"

"Ta. . ."

"Có phải ý của ngươi là muốn nói Quỷ Vật tràn lan ngoài thành, ngươi hàng đêm bận rộn canh giữ an toàn cho Lương Thành, ban ngày cũng không có thời gian bởi vì mệt mỏi, cho nên mới không tới gặp vị quan này??"

Nghe nói như thế, Lệ Vô Song mắt đột nhiên sáng lên.

Còn không đợi câu trả lời, Lâm Quý thuận miệng nói tiếp: "Vậy Tôn Hải sao lại có thời gian?"

Lệ Vô Song không nói lên lời.

Lâm Quý tiếp tục nói: "Tôn Hải chủ động xin đi giết giặc muốn làm bộ đầu, bản Tổng Bộ nhìn hắn cần cù cố gắng, chức vị này đương nhiên giao cho hắn. . . Ngươi còn có điều gì muốn nói không? Nếu có cái gì bất mãn, ngươi đi tìm Triển đại nhân đi, Triển đại nhân nếu không đồng ý, cũng sẽ không đóng dấu."

Nói xong mấy câu, Lệ Vô Song lúc sau cũng không biết nên đáp lại như thế nào, y cho dù có lá gan lớn đến đâu cũng không dám đi trêu chọc Triển Thuận Phong.

Bởi vậy, chỉ có thể căm giận trừng mắt liếc nhìn Lâm Quý một cái rồi xoay người muốn đi.

"Khoan đã!" Lâm Quý lại gọi y lại.

Lệ Vô Song quay đầu lại, lại phát hiện Lâm Quý đã đi tới phía sau y.

"Ngươi? !" Lệ Vô Song giật mình, hắn tu luyện Đệ Tam cảnh muộn, y thậm chí còn không phát hiện ra.

Tiếp đó y liền nhìn thấy Lâm Quý nhấc lên chân.

Ngay sau đó, một cơn đau nhói ập xuống ngực hắn.

Lệ Vô Song cả người bay ngược ra ngoài làm đổ bức tường ở sảnh phụ, cả người ngã xuống đất vẻ mặt đau khổ.

Lâm Quý đứng ở cửa thư phòng, cười lạnh nói: "Đây là phạt ngươi xông vào thư phòng của ta, nếu có lần sau sẽ đánh gãy chân chó nhà ngươi!"

Bịch!

Cửa chính của thư phòng được đóng lại.

Lệ Vô Song ôm ngực đứng dậy, vén y phục, trên ngực thấy vết bầm tím

Đây vẫn chỉ là ngoại thương.

Bất giác, một linh khí không phải của hắn xoay quanh trong lòng ngực khiến lòng hắn bất an như lửa đốt.

Lệ Vô Song biết là ít nhất mấy ngày tới hắn đừng nên tu luyện lại càng không nên cùng người khác giao chiến.

Bên cạnh có không ít nha dịch cùng người hầu đều âm thầm kinh hãi khi thấy cảnh tượng này.

Nhưng sau khi nhìn thấy Lệ Vô Song ôm ngực đứng dậy thì mọi người lại ngoảnh mặt đi, không dám nhìn hắn.

Cho đến khi Lệ Vô Song rời đi với vẻ mặt tái mét thì mới có tiếng nhỏ khe khẽ vang lên.

Đây là một người cứng rắn ở Lương Thành, ngày thường y không ra mặt.

Tổng bộ đại nhân mới tới này thật là người lợi hại, một cước đã có thể trừng trị Lệ bộ đầu, thật độc đoàn.

. . . . . .

Lâm Quý không quan tâm đến chuyện của Lệ Vô Song.

Lúc này, trên bàn của hắn, có tài liệu được gửi từ các huyện lị khác nhau ở Lương Châu.

Có những hồ sơ đã được xử lý đang chờ hắn xem xét, và cũng có rất nhiều tin tức xin viện trợ.

Lâm Quý vừa xem đến tin tức mới nhất ở huyện Lương Hà, người mặc áo hắc bào lại xuất hiện và giết không ít người.

Chỉ có điều lần này không ở trong thành.

Mà là nửa đường chặn giết dân chúng muốn trốn thoát khỏi huyện Lương Hà.

Triển Thuận Phong phải đi để giải quyết chuyện này.

Bên cạnh đó, còn có rất nhiều sự việc rối loạn khác.

Lâm Quý nhìn xung quanh, thật ra thì rất nhiều việc trong số đó chỉ là những vấn đề tầm thường, chẳng hạn như nơi nào có yêu quái hại người, nơi nào có người tu luyện gây họa, …v…v...

Chỉ cần là xem miêu tả, Lâm Quý có thể biết việc này, bộ đầu nơi đó cơ bản có thể giải quyết.

Sở dĩ còn gửi tin tức cầu viện, hơn lớn là cầu cứu người có công.

Nếu nó được giải quyết thì đương nhiên rất vui mừng.

Nếu không giải quyết thì có thể lảng tránh cho rằng bản thân có chút kiến thức, cứu viện từ phía Lương Thành chưa tới.

Không chỉ có như thế, hầu như công văn đều là chuyện của một hai tháng trước.

Đường xá Lương Thành trước đây khác hẳn, các huyện lị phía dưới, không phải tất cả đều đưa tin bằng ấn tín như Thanh Dương huyện.

Vì vậy, bọn họ vẫn dựa vào sức người để truyền lại tin tức.

Lương Thành bị chặn thì tin tức cũng bị chặn giữa đường.

Hầu hết những chuyện rắc rối từng thấy bây giờ đã được giải quyết.

Hay đơn giản rõ ràng là việc tai họa gây sự đã chuyển qua nơi khác gây chuyện thị phi rồi.

Lâm Quý xoa xoa thái dương, có chút khổ sở.

Sau khi lật xem thêm một vài công văn, Lâm Quý đột nhiên nhìn thấy một lời nhắn từ huyện Thanh Dương

Cuối cùng thì hắn cũng có chút tinh thần.

Công văn là chữ viết của Quách Nghị, Lâm Quý không thể đợi được nữa.

Nội dung đại khái là mọi chuyện ở Thanh Dương huyện vẫn ổn, y làm bộ đầu nhất định phải cố gắng hết sức …v…v…

Nói là công văn dâng tấu, nhưng nó lại mang ý nghĩa một bức thư.

Trong đó còn nói đến tình hình đám người Lỗ Thông gần đây, còn nói tiểu viện của Lâm Quý cũng có người chăm sóc để cho hắn không thấp thỏm về nó.

Vốn Lâm Quý vẫn xem với vẻ thích thú.

Nhưng đoạn cuối của công văn lại thấy rõ ràng thay đổi một loại chữ viết.

Là Chung Tiểu Yến chất vấn Lâm Quý, vì sao không cho nàng làm bộ đầu.

Sắc mặt Lâm Quý liền tối sầm.

Lật một tờ giấy trắng, đặt bút viết xuống hai chữ “cuốn xéo”.

Hắn niêm phong phong thư, gọi nha dịch ngoài cửa tới lệnh gửi đến Thanh Dương huyện.

Làm xong tất cả việc này, Lâm Quý mới thở phào một hơi.

Trong khoảng thời gian ngắn, tâm tình đều tốt lên không ít.

Nhưng tâm trạng tốt này không kéo dài được bao lâu, một lúc sau nha dịch gõ cửa.

"Vào đi." Lâm Quý thuận miệng nói.

Nha dịch đẩy cửa thư phòng ra.

"Lâm đại nhân, đại đường bên kia có người báo án!"

Bạn đang đọc [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    12

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!