Mặc dù nghe nha dịch báo cáo nhưng Lâm Quý vẫn không đứng dậy.
Nhiệm vụ của Tổng Bộ là lãnh đạo Giám Thiên Ty giải quyết những chuyện lớn nhỏ ở Lương Châu, vụ án ở Lương Thành đương nhiên sẽ có các bộ đầu trong thành xử lý.
Nếu không thì những bộ đầu, phó bộ đầu đó làm gì?
“Sao lại tìm ta? Tôn Hải đâu?”
Nha dịch lộ vẻ cười khổ, không biết nên giải thích như thế nào. Nếu Tôn Hải có thể giải quyết thì làm sao có thể làm phiền đến Tổng Bộ đại nhân ngài chứ?
Thấy vậy, Lâm Quý cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đứng dậy, đi thẳng đến đại sảnh của nha môn.
Vừa bước vào đại sảnh, Lâm Quý đã nhìn thấy một người đàn ông mặc cẩm phục hơn năm mươi tuổi.
Trên tay đeo nhẫn ngọc, quần áo trên người khá tinh xảo, hẳn là vải vóc thượng hảo.
“Ngươi là ai?” Lâm Quý thuận miệng hỏi.
“Bẩm đại nhân, tại hạ là Trịnh Vân Hiên.”
Lâm Quý theo bản năng nhìn về phía nha dịch đi theo bên cạnh.
Nha dịch này cũng khá nhạy bén, cố ý nịnh bợ Lâm Quý.
“Là gia chủ Trịnh gia.”
“Trịnh gia?”
“Trịnh gia mới đến Lương Thành không bao lâu, kinh doanh tiệm may, có bảy tám cửa hàng ở trong thành.”
Lâm Quý đánh giá nha dịch hai lần.
“Ngươi tên gì?”
Nha dịch vừa nghe lời này, trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng.
“Bẩm đại nhân, tiểu nhân là Chu Doanh*, cha ta thích cờ bạc, vậy nên đã đặt cho ta cái tên này.”
* Chu Doanh còn có nghĩa là thắng toàn bộ.
“Ừm, cái tên này không tệ.” Lâm Quý vỗ vỗ bả vai Chu Doanh.
Lại nhìn về phía Trịnh Vân Hiên, trong lòng Lâm Quý ít nhất đã có chút hiểu biết.
“Trịnh gia chủ, nhà ngươi ở đâu trong thành?”
“Dạ ở Thành Tây.”
“Thành Tây là vị phó bộ đầu nào quản lý?”
“Là Lệ bộ đầu, nhưng hắn mặc kệ, hắn nói quỷ vật ngoài thành cũng không giết hết, làm sao có thời gian quản chuyện nhỏ của Trịnh gia.”
Lâm Quý ngẩn người, Lệ Vô Song thật đúng là được.
“Lệ bộ đầu mặc kệ, mấy vị phó bộ đầu còn lại cũng mặc kệ?”
“Tại hạ không tìm thấy Sở bộ đầu.”
Lâm Quý nhìn về phía Chu Doanh bên cạnh.
“Sở Tần, là người trong tông môn ra ngoài lịch lãm, cụ thể tiểu nhân cũng không biết.”
Vừa nghe là tông môn xuống núi, trong lòng Lâm Quý lập tức hiểu ra.
Đệ tử trong tông môn chính là như vậy, rõ ràng nhập thế tu hành, nhưng lại nhất định phải làm như không ăn khói lửa nhân gian.
Khi ở huyện Thanh Dương, Quách Nghị thì không nói, nhưng lúc Lăng Âm mới tới cũng là thái độ này, cả ngày nếu không có vụ án thì sẽ tu luyện, còn lại chuyện gì cũng mặc kệ, rất ít khi giao tiếp với người khác.
Lâm Quý lại nhìn về phía Trịnh Vân Hiên.
“Tôn Hải đâu? Hắn đã là bộ đầu, sao ngươi không tìm hắn?”
“Đã tìm, Tôn bộ đầu nói Thành Tây là địa bàn của Lệ bộ đầu, hắn không tiện nhúng tay vào.” Trương Vân Hiên cười khổ liên tục: “Mà Ngô bộ đầu cũng đã… đã…”
Lâm Quý khoát tay áo, tỏ vẻ mình đã hiểu rõ.
“Sao Lương Thành này tà môn như vậy, rõ ràng có nhiều vị bộ đầu, nhưng thậm chí ngay cả một người phá án cũng không có? Ngược lại lý do còn không ít.”
Chỉ cần từ trong dăm ba câu này, Lâm Quý đã có thể cảm giác được sự phức tạp của Lương Thành.
Nhưng hắn cũng không sợ đắc tội với người khác.
“Trong thành còn có phó bộ đầu khác không?”
“Còn có một vị Điền Cửu Phong Điền phó bộ đầu, nhưng Điền phó bộ đầu quản Thành Nam, hơn nữa…” Chu Doanh ở một bên thấp giọng nói.
“Hơn nữa cái gì? Ngươi cứ nói không cần phải lo lắng.”
Chu Doanh nói: “Hơn nữa Điền phó bộ đầu vốn không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, là người của Điền gia.”
“Điền gia là đại gia tộc trong thành?” Lâm Quý nhớ tới Điền Văn Lượng bị hắn đuổi đi.
Chu Doanh gật đầu.
Lâm Quý lười hỏi thêm, hắn nhìn về phía Trịnh Văn Hiên.
“Nói một chút đi, rốt cuộc nhà của ngươi đã xảy ra chuyện gì mà bộ khoái phía dưới vô dụng, ngươi nhất định phải tìm đến Tổng Bộ?”
“Là một cái cây.” Trịnh Vân Hiên vừa nói đến chuyện này, trên mặt lập tức hiện lên vẻ sợ hãi.
“Cái cây?” Lâm Quý ngẩn người.
Trịnh Vân Hiên nói: “Một tháng trước, lão gia tử nhà ta cảm thấy một cây đại thụ trong nhà chướng mắt, vì thế chuẩn bị chặt bỏ. Ai ngờ rắc rối lại bắt đầu từ đây…”
“Cây kia không đốn ngã được! Dùng rìu, cưa, cái gì cũng đã thử qua, rõ ràng có thể chặt đứt, nhưng đại thụ kia lại đứt mà không đổ.”
“Đứt mà không đổ? Nói tiếp đi.” Lâm Quý nổi lên vài phần hứng thú.
“Mỗi lần chặt, cái cây kia sẽ chảy ra nhựa màu đỏ như máu, nhưng sau khi nhựa cây chảy xuống đất thì biến mất, cũng không thấy nhuộm đỏ mặt đất, vô cùng kỳ lạ.”
“Đã như vậy mà các ngươi còn muốn chặt?” Lâm Quý nhướng mày hỏi.
Trịnh Vân Hiên vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên không dám!”
“Nhưng sau lần chặt cây đầu tiên, gia đình ta không còn được bình yên nữa! Mỗi đêm, mọi người trong nhà đều gặp ác mộng, ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, cả người suy yếu, liên tục toát mồ hôi lạnh.”
“Ban đầu còn tốt, vẫn có thể chịu đựng được. Nhưng mới vài ngày trước… cha mẹ ta đã bị cái cây kia hại chết, chết không nhắm mắt.”
Vừa nói, ánh mắt Trịnh Vân Hiên đã đỏ lên.
“Chết người?” Lần này, Lâm Quý cũng cười không nổi.
Lúc trước, hắn vẫn chỉ đang nghe náo nhiệt, cảm thấy đây là cây cối thành tinh.
Nhưng sau khi nghe có người chết, dù như thế nào thì chuyện này cũng không thể đùa giỡn được nữa.
Lâm Quý đứng dậy nói: “Đi, đến nhà ngươi xem cái cây kia.”
Trịnh Vân Hiên vội vàng gật đầu.
Lâm Quý nói với nha dịch Chu Doanh ở một bên: “Đi gọi mấy vị phó bộ đầu trong thành đến nhà Trịnh gia gặp ta!”
“Tuân mệnh.” Chu Doanh vội vàng đáp.
Lâm Quý đi theo Trịnh Văn Hiên đến thẳng Trịnh gia.
Chỉ ở bên ngoài, Lâm Quý đã nhìn thấy cây đại thụ cao chót vót ở hậu viện.
Chừng hai mươi mấy mét, điều này thật sự hiếm thấy trong thành.
Đi tới hậu hoa viên của tòa nhà, Lâm Quý cảm giác được trên thân cây đại thụ này tràn ngập linh khí.
“Quả nhiên là đại thụ thành tinh.”
Động vật khải linh là yêu, thực vật khải linh thì là tinh.
Thật ra số lượng tinh quái cũng không ít hơn yêu quái, nhưng đại đa số đều ở trong rừng sâu núi thẳm.
Hơn nữa, so với yêu quái khó chơi, tinh quái lại là bảo vật trong mắt tu sĩ.
Bắt về luyện đan bồi bổ là thích hợp nhất.
Thành tinh trong thành như vậy, hơn nữa còn dám hại người, đây là lần đầu tiên Lâm Quý nghe nói.
“Lâm đại nhân, chính là nơi này.” Trịnh Văn Hiên đứng ở cửa hoa viên không dám đi vào.
Lâm Quý cũng không để ý, trực tiếp đi vào hoa viên, nhặt rìu trên mặt đất lên, đi về phía đại thụ kia.
“Ngươi không hại người ta có thể mặc kệ ngươi, nhưng ngươi dám hại người, vậy thì đừng trách ta.”
Dứt lời, Lâm Quý giơ rìu chém về phía đại thụ.
Cái rìu cũng khá sắc bén, lập tức chém sâu vào thân cây.
Nhựa cây màu đỏ tươi chảy ra.
“Quả nhiên có quái.”
Lâm Quý hơi híp mắt, tiếp tục vung búa.
Một lát sau Lâm Quý chém xuyên qua thân cây to lớn chừng hai người ôm.
Nhưng đại thụ vẫn như cũ không nhúc nhích, phảng phất như không hề bị chặt đứt.
“Còn không hiện thân?”
Lâm Quý đạp một cước lên thân cây, lá cây trên ngọn cây không ngừng lắc lư, nhưng hết lần này tới lần khác đại thụ vẫn không đổ.
Nhìn thấy một màn này, Lâm Quý nhất thời nổi giận.
Đang chuẩn bị đạp tiếp.
Thì đột nhiên có một giọng nói quỷ dị vang lên bên tai.
“Vào đi!”
Lâm Quý chưa kịp phản ứng thì khung cảnh trước mặt đã thay đổi.
Vậy mà hắn đã ở trong thân cây.
Xung quanh là một không gian cực kỳ nhỏ hẹp, cả người hắn đều bị gỗ bao bọc chặc chẽ.
Như thể hắn là một phần của thân cây.
Dần dần, một chút khoảng trống xung quanh cũng biến mất, gỗ áp sát lên người hắn, áp lực cũng càng lúc càng rõ ràng.
“Đây là muốn ép chết ta sao?”