Chương 71: [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Tiểu yêu tinh

Phiên bản dịch 8816 chữ

Sau khi bị nhốt vào bên trong thân cây, Lâm Quý khẽ cau mày, hắn cũng không quá sốt ruột phá vỡ khốn cảnh hiện tại.

Con yêu tinh này đúng là có vài phần bổn sự, nếu như so sánh với tu sĩ, nó ít nhất cũng tương đương với tu sĩ Đệ Tam cảnh, nhưng với Lâm Quý mà nói, tình trạng bây giờ cũng không tạo ra tổn thương gì với hắn.

Điều duy nhất làm hắn kỳ quái chính là con yêu tinh này cũng không kém, tuy bản thể của nó chỉ là một cây đại thụ bình thường, nhưng nó đã tự mình tu luyện đến tinh linh trong cỏ cây, tự do di chuyển, tại sao bây giờ nó lại muốn đi hại người ở trong thành?

Nên biết rằng 1 con yêu tinh như vậy ở trong thành có thể gặp rất nhiều nguy hiểm, không nói đến việc nó nên tùy tiện tìm một chỗ trong núi rừng để cắm rễ càng thêm an toàn , rừng núi còn có có thể bổ trợ cho nó tu luyện.

Trong dân gian thường kể những chuyện con người gặp phải các tiểu tinh linh trong rừng sâu núi thẳm chính là như vậy.

Một cái nhân sâm nho nhỏ thành tinh, cũng có thể cất bước bỏ chạy, động một chút là độn địa ẩn hình, khiến người ta không tìm được tung tích.

Cho dù con yêu tình này chỉ mới Đệ Tam cảnh, nó đã sinh ra linh trí ở trong thành, lẽ ra nó nên sớm rời khỏi địa phương nơi con người ở lại, nhưng phương pháp của nó lại trái ngược, tai sao lại như vậy?

"Tiểu yêu tinh đã không tiến vào trong núi tu hành, lại ở trong thành hại người?" Theo bản năng, Lâm Quý đã cảm thấy việc này không đơn giản.

Thời gian dần trôi qua, áp lực xung quanh càng lúc càng lớn hơn.

Suy nghĩ của Lâm Quý chợt bị luồng áp lực này cắt ngang, trong lòng hắn chợt nổi lên một chút bất mãn.

"Muốn chết."

Tâm niệm vừa động, linh khí trong cơ thể Lâm Quý đã bắt đầu chuyển động, loáng thoáng đã sản sinh một chút đồng cảm với trời đất.

Chỉ ngắn ngủi trong một cái hô hấp, một luồng sức mạnh tinh khiết chợt quay vòng quanh thân thể của hắn.

"Bắc Cực công, Thiên Khu tinh lực."

Xem ra công pháp vừa học được đã phát huy công dụng đúng lúc.

Lâm Quý cảm giác được mình đã trờ nên có được rất nhiều lực lượng, dường như hắn có thể dùng không hết khí lực.

Cơ thể hắn chỉ thoáng giật giật, chợt nghe thấy thanh âm đứt gãy từ các mảnh gỗ chung quanh.

"Vốn yêu tinh cũng không giỏi tranh đấu, vậy mà ngươi còn dám đi ra sinh sự gây chuyện." Lâm Quý vừa cười nhạo vừa giơ tay lên chuẩn bị phá vỡ trói buộc quanh thân.

Nhưng còn không đợi hắn động thủ, con mắt của hắn chợt cảm nhận được một trận trời đất quay cuồng, Lâm Quý đã bị con yêu tinh này hất tung ra ngoài.

Không chỉ như thế, Lâm Quý còn nhạy cảm phát giác được, linh khí bên trong hoa viên của Trịnh gia đang cấp tốc hội tụ về phía gốc cây đại thụ, hơn nữa vẫn đang chậm rãi di động.

Lông mày của Lâm Quý nhíu lại, hắn đã nhìn ra được con yêu tinh này đang muốn bỏ chạy.

"Ngươi chạy trốn được sao?"

Trường kiếm rút ra khỏi vỏ, kiếm quang ẩn hiện trên mũi kiếm, một cỗ khí lưu sắc bén chợt nổi lên quét về bốn phía.

Trước kia kiếm quang của Lâm Quý chủ yếu là do linh khí của Chính Khí quyết biến thành, nhưng bây giờ kiếm quang này đã có nhiều hơn mấy phần lực lượng của tinh thần - ngôi sao.

Về phần tăng mạnh uy lực thêm vài phần, chủ yếu là do Lâm Quý cảm thấy yêu tinh này rất thích hợp để thử sát chiêu mới

Chợt cổ tay của hắn lại khẽ đảo, trở tay cầm lấy kiếm, sau đó Lâm Quý ném trường kiếm phi ra ngoài, nhắm thẳng đến địa phương mà thần thức của hắn cảm nhận được linh khí nồng nặc nhất.

Ngay sau đó, bỗng nhiên một tiếng hét thảm vang lên.

"A!"

Lâm Quý tiến lên trước một bước, hắn nắm lại trường kiếm vào trong tay.

Nhưng ngay khi hắn đang muốn tiếp tục xuất thủ, một tên tiểu nhân cả người màu xanh đã chui ra khỏi mặt đất.

"Đại nhân tha mạng, tiền bối tha mạng. . ."

Thấy tiểu nhân màu xanh này đi ra, trong khoảng thời gian ngắn Lâm Quý cũng có chút sững sờ.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bản thể của 1 con yêu tinh, trước kia Lâm Quý cũng chỉ tìm hiểu qua trong Quỷ Quái Chí Dị.

Hơn nữa yêu tinh rất ít khi xuất hiện ở bên ngoài núi rừng, bởi vậy đây là 1 việc không dễ gặp phải.

Tên tiểu nhân trước mắt hắn chỉ cao ước chừng có nửa thước, y phục trên người nó chính là lá cây và vỏ cây được dán lại với nhau, thoạt nhìn có phần khá buồn cười.

Trên mặt nó không có mũi và lỗ tai, chỉ có hai con mắt và một cái miệng tròn vo trên khuôn mặt.

Nó có một cái đầu trơn bóng, đỉnh đầu còn có hai nhánh lá cây.

Cọn yêu tinh này có vẻ nhút nhát e lệ, nó tựa lưng vào một gốc đại thụ đứng nhìn Lâm Quý, khom thân thể xuống, tùy thời chuẩn bị chạy trốn.

Lâm Quý gác trường kiếm lên cổ tiểu yêu tinh khiến nó sợ tới mức bắt đầu phát run.

Sau đó, bờ môi nó trở nên trắng bệch, thân thể trở nên hư nhược yếu ớt.

Nhìn qua ngoại thương của vật nhỏ này đã không còn gì đáng ngại, nhưng một kiếm kia của Lâm Quý đã đả thương Bản Nguyên của nó. Nếu không phải như vậy, nó cũng không sợ tới mức phải vội vàng chui ra xin tha chết.

"Có phải chính ngươi là kẻ đã quấy phá trong hoa viên, hại chết hai vị lão nhân của Trịnh gia?" Lâm Quý lạnh giọng hỏi.

Yêu tinh vội vã lắc đầu.

"Đại nhân! Tiền bối! Không phải. . ."

Lời còn chưa nói hết, cửa vào phía sau hoa viên đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Một tràng cười mang theo vài phần quen thuộc truyền vào trong tai Lâm Quý.

"Vị này chính là vị Tổng Bộ mới tới Lâm đại nhân đi? Hạ quan là phó bộ đầu Điền Cửu Phong, bái kiến Lâm đại nhân."

Lâm Quý xoay người lại, nhìn về phía người mới tới.

"Điền Cửu Phong, phó bộ đầu cai quản phía nam thành?" Hai mắt Lâm Quý đánh giá đối phương, thuận miệng hỏi.

"Chính là hạ quan."

"Ở một bên chờ đi." Lâm Quý lại xoay người, hắn muốn iếp tục truy hỏi con yêu tinh này.

Nhưng Điền Cửu Phong lại bước nhanh về phía trước, gã đi tới bên cạnh Lâm Quý, nói với yêu tinh: "Nghiệt súc! Ta đang tự hỏi ngươi đã trốn đi nơi nào rồi, hóa ra ngươi lại dám tới Trịnh gia hại người!"

Lâm Quý chợt phát hiện, sau khi yêu tinh nhìn thấy Điền Cửu Phong đến thì trên mặt nó rõ ràng tỏ ra càng e ngại.

Có điều còn không đợi hắn hỏi, Điền Cửu Phong đã vội vàng giải thích: "Lâm đại nhân, con yêu tinh này được Điền gia ta nuôi dưỡng. Vốn chúng ta muốn dùng nó để quản lý ruộng linh dược trong nhà, ai ngờ trước đây không lâu, vật nhỏ này đã chạy ra ngoài."

"Yêu tinh Đệ Tam cảnh này là do Điền gia các ngươi nuôi dưỡng?" Lâm Quý nhướn lông mi lên.

"Hồi bẩm đại nhân, con yêu tinh này được mua về từ kinh thành. Khi chúng ta mua nó thì trên người nó đã có cấm chế." Điền Cửu Phong theo bản năng hồi đáp.

Lâm Quý lại hỏi: "Đã có cấm chế trói buộc, tại sao nó lại trốn ra được?"

"Này. . . Này. . ." Điền Cửu Phong nhất thời nghẹn lời, đợi một lúc gã vẫn chưa đưa ra được câu trả lời.

Lâm Quý không để ý đến gã, hắn vươn tay ra nắm chặt lấy hai cái mầm cây trên đỉnh đầu yêu tinh, nhấc nó lên.

"Phải chăng Điền gia ngươi mỗi người đều có vấn đề, vật nhỏ này đã hại người, việc này không phải ngươi nói hai câu đã có thể giải quyết."

Sắc mặt của Điền Cửu Phong biến hóa.

"Lâm đại nhân, yêu tinh này rất có giá trị, chúng ta đã bỏ ra rất nhiều tiền. . ."

"Để Điền gia mang hai người đền mạng cho nhị lão của Trịnh gia, ta sẽ trả lại yêu tinh này cho ngươi, như thế nào?" Lâm Quý cười lạnh nói.

"Sao có thể như vậy được?" Lúc này Điền Cửu Phong đã nhận ra, Lâm Quý là người không dễ nói chuyện.

Gã dứt khoát đưa ánh mắt nhìn về phía trên người Trịnh Vân Hiên.

"Trịnh gia chủ, Điền gia nguyện ý bù đắp cho ngươi một câu trả lời khiến ngươi hài lòng cho việc này, mong rằng ngươi không tiếp tục truy cứu nữa, như thế nào?"

Nghe nói như thế, Trịnh Vân Hiên trầm mặc một lát, theo bản năng y nhìn về phía Lâm Quý.

Y cũng phát hiện Lâm Quý đang nhìn mình.

"Nếu như ngươi dám gật đầu, ta sẽ lập tức cho ngươi 1 cái tội danh cấu kết yêu tà hại người, sau khi xử lý xong ta sẽ trả lại mười vạn lượng bạc cho người nhà của ngươi, như thế nào?"

Trịnh Vân Hiên vội vã chuyển dời ánh mắt, không dám phát ra tiếng nào.

Lâm Quý lại nhìn về phía Điền Cửu Phong.

"Điền phó bộ đầu, việc lấy thế đè người này bổn quan cũng không hay sử dụng! Việc này còn có điểm kỳ quái, bổn quan nhất định phải điều tra ra manh mối."

"Lâm đại nhân, hà tất ngươi phải làm như vậy?" Sắc mặt Điền Cửu Phong cũng trầm xuống.

Khóe miệng Lâm Quý kéo ra một nụ cười.

"Ở địa phương do bổn quan quản hạt không có chuyện dân bất lực quan không truy xét. Sự việc này nếu ta không nhìn thấy thì thôi, nhưng hiện ta đã thấy được, nếu không ai muốn quản, vậy ta chỉ có thể tự mình sử lý."

Khi đang nói chuyện, bên ngoài lại có tiếng bước chân vang lên.

Lâm Quý nghiêng đầu nhìn lại thì phát hiện Tôn Hải đã mang theo hai vị phó bộ đầu khác chạy tới.

Trong đó có một người đã gặp trước đó là Lệ Vô Song, một người khác là một nam tử trẻ tuổi còn chưa tới ba mươi.

Có lẽ chính là một vị phó bộ đầu cuối cùng mới từ tông môn đi ra rèn luyện, Sở Tần.

Tuy đã nhậm chức Tổng Bộ nhiều ngày như vậy, nhưng cho đến lúc này, cuối cùng Lâm Quý mới gặp được toàn bộ mấy vị bộ đầu ở trong thành.

Bạn đang đọc [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    11

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!