Chương 72: [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Lập uy

Phiên bản dịch 7687 chữ

Tôn Hải vừa đến nơi thì thấy Lâm Quý đang túm lấy một con tiểu yêu tinh, lập tức cười rồi nói: "Thì ra Lâm đại nhân đã giải quyết rồi."

"Ừm." Lâm Quý lấy lệ gật đầu.

Việc này hắn đối Tôn Hải cũng có thái độ, tuy rằng Lương Thành không thể so Thanh Dương huyện, ở Thanh Dương huyện, một bộ đầu quản tất cả mọi việc.

Mà ở Lương Thành thì trong thành lại quá rộng, bốn hướng đều phân cho bốn phó bộ đầu, đều do bộ đầu trước kia là Ngô Phi cai quản.

Quy tắc là cố định nhưng con người thì không, bởi vì không phải chỗ của họ nên họ hoàn toàn trốn tránh trách nhiệm mà không quản?

Nhưng ngay cả khi Tôn Hải quan tâm đến vấn đề này, Lệ Vô Song có thể nói lời thừa thãi gì.

Còn có thể trả thù Tôn Hải sao? Mọi người đều là Đệ Tam cảnh, người như Tôn Hải sợ thế lực ngầm phía sau của mấy người bọn họ như vậy sao?

Nói cho cùng, mọi người cũng tự quét tuyết trước cửa mình mà thôi.

Thái độ này có thể thay đổi đối với bất kỳ ai, nhưng nó không nên xuất hiện với người yêu bộ.

Nhưng giờ không phải lúc nói lời này, Lâm Quý cũng không nóng nảy như vậy mà mắng người khác, nhiều nhất chỉ là bất mãn thôi..

Ánh mắt của hắn lướt qua Tôn Hải cùng Lệ Vô Song rồi dừng ở trên người bộ đầu Sở Tần kia.

Ai ngờ rằng, Lâm Quý còn chưa kịp nói thì Sở Tần lại nói trước: "Đây chỉ là con tiểu yêu tinh, vậy mà phái vài phó bộ đầu đi bắt ư?"

"Ngươi bất mãn cái gì sao?"

"Bởi vì việc nhỏ như này mà làm lỡ việc tu luyện, lãng phí thời gian!" Sở Tần lạnh lùng nhìn Lâm Quý.

Lời nói vừa phát ra, hắn liền xoay người bước đi.

"Đứng lại!" Lâm Quý nâng cao giọng hiếm thấy.

Nhìn Sở Tần dừng bước, nhưng ngược lại Lâm Quý không hề để ý tới hắn, xoay người nhìn về phía Tôn Hải.

"Tiểu tử này ở môn phái nào?"

"Lạc Phượng Sơn, của Lạc Vũ Tông." Tôn Hải đáp.

Nhắc đến môn phái đứng đầu của mình, trên mặt của Sở Tần nhất thời hiện ra vài phần kiêu ngạo.

Lâm Quý lại nhìn hắn không vừa mắt.

"Lạc Vũ Tông à, phái lớn của Lương Châu, tên tuổi không hề nhỏ."

"Đây là điều đương nhiên!"

"Nhưng việc này với ngươi có quan hệ gì?" Lâm Quý chuyển đề tài câu chuyện, đánh giá Sở Tần một lượt, trong ánh mắt lộ ra vài phần khinh thường, "Tên tuổi môn phái với ngươi có liên can gì? Ngươi chẳng qua là một đồ đệ bình thường của Lạc Vũ Tông, đang giả dạng tài giỏi ở đây ư?"

"Ngươi nói cái gì?!"

"Làm sao, nói không lại sao?" Lâm Quý cười nhạo nói, "Tuổi của ngươi xem ra còn lớn hơn ta? Nhưng bây giờ ngươi chỉ là một thuộc hạ của ta."

Một câu nói làm cho sắc mặt của Sở Tần đỏ bừng, nhìn chằm chằm Lâm Quý nhưng không nói ra được lời nào.

Trên khuân mặt của Lâm Quý lộ ra vài phần trào phúng, mắt không nhìn Sở Tần, mà lại nói với Tôn Hải bên cạnh: "Thực lực ngang ngửa Lạc Vũ Tông, hãy để Lạc Vũ Tông đến thách đấu với Giám Thiên Ti."

Tôn Hải nhất thời cười cũng không được mà không cười cũng không phải, có thể nhìn thấy được y đang rất kiềm chế.

Giám Thiên Ti cai quản thiên hạ, không phải tự nhiên môn phái nào cũng có thể so sánh được.

Nhưng cũng chính bởi vì Giám Thiên Ti quản lý quá nhiều vùng, cho nên về mặt địa phương, có thể so với sức mạnh của tông môn không hơn bao nhiêu.

Từ trước đến này cũng không có người nào đi so sánh một giáo phái với Giám Thiên Ti cả.

Lâm Quý xem như đã khơi nguồn cho việc này.

Nhìn đến sắc mặt khó coi của Sở Tần kia, Lâm Quý không có dự định giữ lấy thể diện của hắn.

"Sở Tần phải không, ngươi đã thích tu luyện như vậy, vậy ngươi hãy đi lên núi, đừng có giữ chức phó bộ đầu nữa."

Lâm Quý lại nói với Tôn Hải: "Tôn Hải, ngươi hiện tại là bộ đầu, tiểu tử này là thủ hạ của ngươi, đợi lát nữa ngươi gửi một công văn đến Lạc Phượng Sơn."

"Hãy nói. . . hãy nói cho người của Lạc Vũ Tông, nếu đệ tử của bọn họ thích tu luyện như vậy thì sau này không phải xuống núi nữa."

"Sở Tần, ngươi cảm thấy như vậy thế nào? Ngươi có thể trở về thanh thản yên tâm tu luyện, ta cũng có thể tìm tân phó bộ đầu không vô dụng như vậy nữa, đôi bên cùng có lợi."

Nhìn vẻ mặt cười nửa miệng của Lâm Quý, Sở Tần nghiến răng nghiến lợi, thật lâu không nói được lời nào.

Nhìn thấy cảnh này, Tôn Hải nhắc nhở: "Ngươi còn không xin lỗi Lâm gia sao?"

Lâm Quý cũng không mở miệng, liền yên lặng nhìn Sở Tần, như ngầm đồng ý với lời nói của Tôn Hải.

Sở Tần yên lặng một lúc lâu, rốt cục mới cúi đầu.

"Lâm đại nhân, ta. . ."

"Cút đi, ít xuất hiện trước mặt ta đỡ chướng mắt." Lâm Quý vẫy vẫy tay nhưng cũng không thèm nhìn Sở Tần.

Sắc mặt Sở Tần lập tức đỏ lên, quay đầu bước đi.

Thật sự là không còn thể diện để ở lại nữa.

Lệ Vô Song ở bên thấy cảnh như vậy, trong lòng lại có vài phần may mắn.

Y cũng chỉ bị đá trúng một cước mà thôi, dưỡng thương hai ngày thì tốt rồi, nhưng Sở Tần lần này thật mất mặt .

Điền Cửu Phong cũng thầm kinh hãi, thầm nghĩ Tổng Bộ mới này quả thật là không tầm thường, không biết tự tin ở đâu mà ra, chẳng lẽ hắn đã giấu diếm thân phận sao? Nếu như vậy thì khổ rồi!

Tôn Hải ở một bên cười khổ nói: "Lâm đại nhân, dù sao Sở Tần kia cũng là đệ tử của Lạc Vũ Tông, ngài như vậy mà lại không để cho hắn có mặt mũi. . ."

"Ta không có động thủ là tính tình tốt lắm rồi." Lâm Quý nhìn về phía Tôn Hải, cũng không chỉ có nói cho mỗi Tôn Hải nghe, "Ta từ trước đến nay luôn tử tế với người khác, nhưng con mắt lập dị rất nhỏ, và khao khát trả thù lại mạnh mẽ."

"Dám khiêu khích ta, nếu như ta không đủ khả năng để động vào, vậy thì ngươi đương nhiên rất lợi hại, ta coi như mình xui xẻo mà trốn đi! Nhưng nếu có khả năng. . ."

Ánh mắt của Lâm Quý đảo qua ba bộ đầu ở đây.

"Ta là cấp trên Lương Thành tổng bộ, Giám Thiên Ti ở Lương Châu ngoại trừ Triển đại nhân thì chính là ta. Các ngươi nói xem ở Lương Thành này, có thể có mấy người mà ta không thể động vào?"

Lời vừa nói ra, nó dường như đánh thức tỉnh tất cả mọi người.

Tôn Hải sững sờ, nhìn Lâm Quý thật sâu, lúc sau hơi hơi cúi người, đứng sau Lâm Quý nửa chừng.

Lệ Vô Song trầm mặc không nói.

Sắc mặt của Điền Cửu Phong thì khó coi.

Cho đến lúc này, bọn đầu sỏ ở Lương Thành mới đột nhiên ý thức được, Lâm Quý tổng bộ trên không ở vùng quê trong huyện, cũng là Tổng Bộ!

Nếu không có căn cơ thì sao? Giám Thiên Ti là căn cơ của hắn.

Không có thế lực thì như thế nào? Ngồi ở vị trí thượng tổng bộ, có khi lại có người muốn bợ đỡ hắn.

Lúc trước bọn họ còn tưởng rằng Lâm Quý may mắn, vận khí tốt lấy được vị trí tổng bộ cho nên không vừa mắt.

Nhưng mà hiện giờ Lâm Quý đã bỏ qua xa cả ngựa, sau khi gây khó dễ cho bọn họ ở mọi nơi.

Bọn đầu sỏ này mới chợt ý thức được, việc này không dễ làm .

Thấy mấy người không nói, Lâm Quý trong lòng biết lần này lập uy coi như rất có tác dụng.

"Yêu tinh này ta mang về thẩm vấn, sự việc này các ngươi không quan tâm, vậy từ ta sẽ xử lý nó đến cùng." Lâm Quý nắm lấy hai cái chồi trên đầu yêu tinh, ánh mắt đảo qua mỗi người.

Lời nói phát ra, Lâm Quý liền mang yêu tinh rời khỏi hoa viên Trịnh gia.

Còn lại ba bộ đầu hai mặt nhìn nhau.

"Này Lâm đại nhân. . ." Điền Cửu Phong dẫn đầu phá tan cục diện bế tắc, "nó quá khắc nghiệt."

"Ồ, không phải là các ngươi không cho hắn mặt mũi trước sao? Ba vụ hỏa hoạn khi mới nhậm chức, Điền lão đệ, việc này ngươi cũng nghĩ lại xem giải quyết như thế nào đi!" Tôn Hải thuận miệng nói.

"Sao lại là ta?" Điền Cửu Phong nhíu mày.

"Việc này trong lòng ngươi hiểu rõ." Tôn Hải lắc đầu bật cười, như vậy rời đi.

Điền Cửu Phong lại nhìn Lệ Vô Song.

"Đừng nhìn ta, chuyện ở thành Tây là do ta không làm hết chức trách, ta về sẽ đi chịu phạt."

Lệ Vô Song một buông tay, vô tội nói: "Trừ lần đó ra, việc này không liên quan gì đến ta. Điền huynh, ngươi vẫn mau trở về nghĩ giải pháp đi."

Có một số việc không cần nhiều lời, mấy người trong thành đương nhiên hiểu rõ.

Sắc mặt của Điền Cửu Phong càng ngày càng trở nên khó coi .

Bạn đang đọc [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    15

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!