Hai người hầu này đều mặc quần áo làm từ vải lanh, trên cánh tay họ có đeo một mảnh vải trắng, cả hai đang đứng yên lặng bên cạnh Lâm Quý.
Tiếng nói của hai người rất nhỏ, nhưng vẫn tránh không được Lâm Quý nghe thấy.
"Ngươi nói tại sao lão gia lại ác như vậy chứ, lão thái gia đã có hơn 80 rồi, vậy mà vẫn phải chịu tội lớn như vậy."
"Ai nói không phải đâu... Một người sống sờ sờ bị bỏ đói đến chết, thời điểm ta đi đến thu thập cái xác, hai vợ chồng lão thái gia cũng đã gầy khô đét."
"Không biết chuyện yêu quái trong phủ của chúng ta đã giải quyết xong chưa, việc này quá huyên náo, ài.."
"Yêu quái kia đã náo loạn lâu như vậy mà cũng không việc gì, vẫn là vì lòng dạ lão gia của chúng ta quá ác độc, đây chính là cha mẹ ruột a."
Nghe đến đó, hình như hai người họ ý thức được Lâm Quý đang ở bên cạnh, theo bản năng họ liếc mắt nhìn về phía Lâm Quý, cùng nhau ngậm miệng.
Có điều Lâm Quý lại không định bỏ qua như vậy.
"Hai người các ngươi là hạ nhân trong Trịnh phủ?" Lâm Quý bước tới, trực tiếp mở miệng hỏi.
Hai hạ nhân liếc mắt nhìn nhau, đứng dậy muốn rời đi.
"Đứng lại." Lâm Quý đưa lệnh bài của mình ra vỗ lên trên bàn.
Hai tên người hầu này dĩ nhiên là không biết Kim Trảm lệnh của Tổng Bộ, nhưng điều này cũng không trở ngại việc bọn họ ý thức được người ở trước mặt là một vị quan sai dại nhân.
"Đại nhân, hai người chúng ta đích xác là gia phó của Trịnh gia."
"Các ngươi vừa mới nói... Nhị lão của Trịnh gia đã chết như thế nào?" Lâm Quý hơi híp mắt, trong lòng hắn nổi lên một chút cảm giác khó có thể tin tưởng.
"Việc này ta.. Không... Biết rõ."
"Lớn mật, các ngươi cảm thấy bổn quan rất dễ lừa gạt phải không? Nếu không nói ra sự thật, cẩn thận ta sẽ đưa các ngươi đến nha môn giam giữ, trị tội."
"Đại nhân, là chết đói... Sau khi hậu hoa viên trong nhà của chúng ta xuất hiện yêu quái, lão gia đã căn dặn di chuyển cả nhà ra khỏi hậu hoa viên. Duy chỉ có hai vị lão thái gia còn ở lại bên cạnh hoa viên." Hai người này cuối cùng đã tỏ ra sợ hãi, kể lại chi tiết toàn bộ sự việc.
"Còn gì nữa không, lão gia còn không cho phép chúng ta đưa cơm cho nhị lão , cũng không cho nhị lão rời khỏi hoa viên. Lão gia nói rằng họ đã trêu chọc vào yêu quái, không thể để bọn họ liên lụy thêm những người khác nữa."
Hai tên hạ nhân ngươi một lời ta một câu, kể lại đầy đủ sự tình đã xảy ra.
Nghe đến đó, Lâm Quý thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, khẩu vị đang ăn mì một chút cũng không có.
"Đi với ta đến nha môn một chuyến." Lâm Quý đứng dậy chuẩn bị định rời đi.
Sắc mặt của hai người hầu này nhất thời đại biến.
"Đại nhân, chúng ta không phạm tội gì a!"
"Ngài không thể oan uổng cho người tốt, vừa rồi chúng ta đã nói thật rồi mà."
"Không phải ta bắt các ngươi đi hỏi tội, đừng nhiều lời nữa, các ngươi đi với ta đến nha môn một chuyến thôi." Lâm Quý vừa mới trừng mắt, hai gã hạ nhân không còn dám hai lời, họ thành thành thật thật đi theo sau lưng Lâm Quý.
Rất nhanh, Lâm Quý đã dẫn hai gia phó của Trịnh gia đi tới phủ nha.
Sau khi căn dặn nha dịch an bài gian phòng cho hai gia phó của Trịnh gia ở lại, Lâm Quý lập tức chui vào thư phòng của mình ở trong thiên sảnh .
Sự việc xảy ra ở Trịnh gia, hiện tại hắn đã đại khái nắm rõ được đầu mối.
Nhưng chính bởi vì như vậy, việc này mới khiến cho hắn càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Khó trách yêu tinh cây kia nói mình không có hại người, hóa rai hai vị lão nhân cũng không phải do yêu tinh hại chết, bọn họ đã bị chính con của mình, Trịnh Vân Hiên bỏ đói đến chết!"
Hai tên gia phó này chắc chắn không có khả năng nói dối. Bởi vì thời điểm bọn họ đang nói chuyện căn bản cũng không biết được Lâm Quý đang lắng nghe.
"Có thể bỏ đói cha mẹ của mình đến chết, thật sự là một việc táng tận thiên lương. . . Chỉ có điều tại sao ngươi lại phải làm như vậy chứ?"
Lâm Quý nhíu mày.
Nếu nói người ta quá nghèo khổ, thật sự không có khả năng nuôi nổi cha mẹ nữa, như vậy cách làm này còn một chút lý do sứt sẹo.
Nhưng mà Trịnh gia lại không phải là một nhà nghèo khó, họ sở hữu 7, 8 cửa hàng trong nội thành, nơi ở cũng là 1 tòa nhà lớn, làm sao có thể không nuôi được hai người già cơ chứ?
"Trừ phi. . . Trịnh Vân Hiên rất rõ ràng sự tình trong hậu hoa viên của nhà mình, biết rõ đó là thủ bút của Điền gia!"
Nghĩ đến đây, mạch suy nghĩ của Lâm Quý chợt sáng tỏ thông suốt.
"Không sai, chính là như thế! Nghĩ lại thì lúc trước khi ta đến, Điền Cửu Phong là người đến trình diện đầu tiên. Có lẽ chính là vì Trịnh Vân Hiên đã báo cho gã trước khi tới phủ nha báo quan!"
"Điền gia chính là hắc thủ ở sau màn, Trịnh Vân Hiên chỉ là một cây thương ở trong tay Điền gia mà thôi, mà ta chính là mục tiêu của bọn chúng."
Lâm Quý cuối cùng đem sự tình làm rõ.
Đã có tiền đề như vậy, Trịnh Vân Hiên hại chết hai vị lão gia trong nhà mình cũng có thể giải thích được.
"Tâm tư thật ác độc! Nếu như Điền gia đã sai khiến Trịnh gia hỗ trợ, chắc chắn chúng sẽ không để cho người của Trịnh gia phải chết. . . Dẫu sao tất cả mọi việc chẳng qua là vì một con yêu tinh cây cỏ gây ra, ngay từ đầu Điền gia cũng không muốn xảy ra án mạng!"
"Lần trước tiểu Chu Doanh cũng đã nói, Trịnh gia chỉ vừa mới đến Lương Thành không lâu."
"Cho nên Trịnh Vân Hiên đã cố ý hại chết cha mẹ của mình, tất cả chỉ vì chứng minh cho người của Điền gia biết, vì làm việc cho Điền gia gã đã trả một cái giá không nhỏ? Hoặc là nói họ Trịnh đang muốn leo lên bắp đùi của Điền gia?"
Nghĩ thông suốt những điểm then chốt ở trong đó, trong đầu Lâm Quý lại hiện ra vẻ mặt cẩn thận của Trịnh Vân Hiên lúc trước, theo bản năng hắn cảm giác được một phen khiếp sợ.
Đây không phải e ngại, mà bởi vì hắn kinh ngạc.
Thật là một nhân vật ác độc.
"Một ổ rắn chuột, thật sự phải chỉnh đốn rất nhiều a." Lâm Quý hơi híp mắt.
Từ khi chuyện này vừa mới bắt đầu, Lâm Quý đã chuẩn bị tâm lý sự việc sẽ không kết thúc một cách nhẹ nhàng. Bây giờ, Điền gia đã dám tính kế hắn, Lâm Quý tự nhiên cũng muốn trả thù lại.
Hiện tại cũng chỉ nhiều hơn một cái Trịnh gia mà thôi.
"Người tới!" Lâm Quý xông ra bên ngoài hô một tiếng.
"Lâm đại nhân." Vài tên nha dịch đi đến, Chu Doanh cũng ở trong đó.
Lâm Quý thấy Chu Doanh thì tiện tay ném lệnh bài của mình lệnh bài đi qua.
"Đây là Kim Trảm lệnh của ta, ngươi cầm lệnh bài này đi đến Điền gia bắt người!" Lâm Quý lạnh lùng nói.
Chu Doanh mở to hai mắt nhìn.
"Đại nhân, là Điền gia ư?"
"Chính là Điền gia."
Chu Doanh rụt cổ một cái, nhưng khi thấy vẻ mặt của Lâm Quý rất nghiêm túc, gã cũng không dám nói nhảm nhiều nữa.
"Đại nhân, ta phải bắt ai đây?"
"Gia chủ của Điền gia gọi là gì?"
"Điền Trạch Xuyên"
"Chính là y, bắt về nha phủ ném vào trong đại lao, sáng mai ta sẽ thăng đường thẩm vấn." Lâm Quý vung tay lên.
Việc này không nhỏ, mặc dù Chu Doanh có lòng đi theo Lâm Quý, nhưng gã vẫn muốn hỏi rõ ràng.
"Đại nhân, phải chăng trước khi thăng đường ngài nên bẩm báo một tiếng với Án sát sứ?"
Lương Thành là phủ thành của Lương Châu, các vụ án xảy ra trong thành đều do Án sát sứ tới thẩm vấn, về sau lại phải báo cáo lên Hình bộ.
Lâm Quý tự nhiên biết rõ những quy củ này, tuy rằng trên cơ bản hắn cần giao tiếp với quan viên bên ngoài Giám Thiên Ty. Nhưng đây chỉ là những vụ bình thường, nếu như đã dính đến vấn đề yêu quái, vậy thì đừng nói tới.
"Không cần, Điền gia liên quan đến vụ án sai khiến yêu tinh sát hại mạng người, việc này Án sát sứ quản không được." Lâm Quý lắc đầu nói, "Hiện nay, Triển đại nhân không có ở đây, trong thành phát sinh loại sự tình như thế này, đương nhiên phải do ta tự mình thẩm vấn."
"Nhanh đi bắt người đi." Lâm Quý thúc giục nói.
"Tuân mệnh." Chu Doanh vội vàng hành lễ, gã lập tức mang theo một đám nha dịch rời đi.
. . .
Điền phủ.
Trong hành lang, gia chủ Điền Trạch Xuyên đang ngồi ở chủ vị, sắc mặt tỏ ra không có gì lo lắng.
Ngồi bên cạnh y là đệ đệ Điền Trạch Minh, hạ vị chính là Điền Cửu Phong phó bộ đầu của Lương Thành.
Trong hành lang này chỉ có ba người, mà phía bên trong khoảng trống ở nội đường, có mấy cái rương đang được xắp xếp chỉnh tề.
"Tên Lâm Quý kia thật đúng là rất uy phong, Điền gia chúng ta đã chủ động lấy lòng, hắn còn dám từ chối như vậy? Chẳng lẽ hắn cho rằng một cái Tổng Bộ lục phẩm có thể một tay che trời ở Lương Thành rồi hả?" Điền Trạch Xuyên hung hăng vỗ vào thành ghế.
Nhị gia của Điền gia, Điền Trạch Minh lại lắc đầu nói: "Đại ca, việc này chúng ta đã làm sai trước, bị người ta bắt lấy nhược điểm. . ."
"Vậy thì như thế nào?" Điền Trạch Xuyên cười lạnh một tiếng, "Chẳng lẽ hắn còn dám mượn đề tài này để nói chuyện của mình?"
"Theo ta thấy Lâm đại nhân thật sự dám làm vậy." Điền Cửu Phong than nhẹ một tiếng, đứng dậy thi lễ với hai vị trưởng bối.
"Phụ thân, nhị thúc, việc này chúng ta không có khả năng chậm trễ, gã Lâm Quý này hoàn toàn khác với Tổng Bộ lúc trước, hắn không phải người dễ trêu chọc đâu."
"Cửu Phong, tại sao ngay cả ngươi. . ." Điền Trạch Xuyên mới nói được một nửa, bên ngoài đột nhiên vang lên những tiếng bước chân lộn xộn.
Ngay sau đó, Chu Doanh đã dắt theo một đám nha dịch đi tới.
"Điền gia chủ, chúng ta nhận mệnh lệnh của Lâm đại nhân, xin mời ngài đi tới nha môn một chuyến."