Chương 75: [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Bắt người

Phiên bản dịch 7630 chữ

Một đám nha dịch xuất hiện, rõ ràng đã làm cho Điền gia không kịp trở tay.

Nhưng ngay sau đó, khi Điền Trạch Xuyên phản ứng lại thì đã giận tím mặt.

"Ai cho các ngươi vào?!"

Điền Cửu Phong và Điền Trạch Minh ở bên cạnh nhưng chưa mở lời, chỉ lặng yên nhìn sự việc trước mắt.

Chu Doanh trên mặt có chút cười khổ.

"Điền gia chủ, là mệnh lệnh của Lâm đại nhân, ta chỉ tuân theo mệnh lệnh làm việc, xin đừng gây khó dễ cho ta."

"Lâm Quý? Một quan lục phẩm nhỏ nhoi cũng dám sai người tới bắt ta?"

"Phụ thân!" Điền Cửu Phong cau mày ngăn Điền Trạch Xuyên, quay lại nhìn Chu Doanh.

Chu Doanh chắp tay với Điền Cửu Phong rồi nói: "Điền bộ đầu, xin cũng đừng làm khó chúng ta."

Điền Cửu Phong khoát tay, thẳng thắn nói: "Là Lâm đại nhân cho các ngươi tới? Lý do gì lại muốn bắt phụ thân của ta?"

"Điều khiển yêu quái vào trong thành hại người."

Điền Cửu Phong cau mày, cãi lại: "Đã nói rồi, yêu quái tự mình chạy thoát ra ngoài, việc này làm sao. . ."

"Điền bộ đầu, ngài nói lời này với ta cũng vô dụng, nên nói với Lâm đại nhân."

"Việc bắt giữ và thẩm vấn cũng phải do quan án sát ra lệnh." Điền Trạch Minh ở một bên nhíu mày nói.

Quan án sát ở Lương thành với Điền gia chủ rất thân thiết, đây cũng là một trong những lý do họ dám không kiêng nể gì.

Lần này không đợi Chu Doanh trả lời, Điền Cửu Phong liền khẽ thở dài: "Việc này liên quan đến yêu quái, cũng không phải là vụ án bình thường, còn tùy thuộc vào Giám Thiên Ty đến điều tra."

"Triển đại nhân kia..." Điền Trạch Minh vẫn chưa hết hy vọng.

"Triển đại nhân không có ở đây, bây giờ Giám Thiên Ty của Lương Thành này do Lâm đại nhân quyết định!"

Ngay cả khi không gặp trực tiếp, với sự có mặt của người ngoài, Điền Cửu Phong cũng không dám gọi thẳng tên Lâm Quý.

Hôm nay y đã thấy được Lâm Quý thật sự khó chơi, sự tình lúc này càng nói thì vị Lâm đại nhân kia không phải chủ nhân dễ chọc.

Điền Cửu Phong nhậm chức ở Giám Thiên Ty, so với bề trên nhà mình càng hiểu được Tổng Bộ Giám Thiên Ty có ý nghĩa gì.

Điền Cửu Phong lại nhìn Chu Doanh.

"Điền gia cũng là đại tộc trong thành, ở Điền gia bắt người thì quá mất mặt. Có thể châm chước một lần không? Sáng sớm ngày mai ta sẽ đưa gia phụ đến phủ nha gặp mặt Lâm đại nhân."

Chu Doanh không trả lời, chỉ lấy Kim Trảm lệnh của Lâm Quý ra.

Nhìn thấy ánh vàng rực rỡ của lệnh bài này, Điền Cửu Phong cũng không nói được gì hơn.

"Phụ thân, người cứ đi theo nhóm quan sai một chuyến đi."

"Nếu ta không đi thì sao?" Điền Trạch Xuyên nhíu mày sâu.

Điền Cửu Phong lắc đầu nói: "Nếu để Lâm đại nhân tự mình đến đây, việc này chỉ sợ càng thêm gay go."

Nhìn thấy bộ dạng khó xử của con trai mình như vậy, lúc này trong lòng Điền Trạch Xuyên buông bỏ sự phẫn nộ.

Khi Tổng Bộ trước vẫn còn ở đây, gia tộc trong thành và phủ Nha Môn gắn bó chặt chẽ với nhau, nên lúc này chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện rắc rối như vậy.

"Hừ, đi thì đi, ta thật muốn xem vị quan lục phẩm kia có thể làm gì được ta!"

Điền Trạch Xuyên đứng dậy, nhìn Chu Doanh.

"Sao, còn không dẫn đường? Định còng tay ta ư?"

Chu Doanh vội vàng lắc đầu, phân phó hai nha dịch trông giữ Điền Trạch Xuyên, sau đó đi khỏi Điền phủ.

Đợi sau khi Điền Trạch Xuyên bị đưa đi, lúc này Điền Cửu Phong mới nói rõ cho Điền Trạch Minh: "Nhị thúc, việc này phải lên kế hoạch sớm, Lâm Quý kia dám bắt người như vậy, hắn sẽ không dễ dàng cho qua."

"Ta nên chuẩn bị như thế nào đây?" Điền Trạch Minh khẽ nhíu mày.

"Thả cho yêu quái kia đi là do ai làm?" Điền Cửu Phong hỏi.

"Lúc ấy chúng ta bàn bạc xong, sau đó muốn làm mất mặt Lâm Quý, ta đã sai quản gia phủ đi làm."

Điền Cửu Phong trầm mặc nhìn về Nhị thúc của mình.

Điền Trạch Minh giật mình.

"Ta sẽ tự làm sau."

“Người liên quan đến chuyện này cũng không thể bỏ qua.” Điền Cửu Phong lại đưa ra một câu.

"Được, ta nắm chắc ." Điền Trạch Minh gật gật đầu, vội vàng rời đi.

. . .

Bên trong phủ nha.

"Lâm đại nhân, người đưa về rồi." Chu Doanh gõ cửa thư phòng của Lâm Quý.

Lúc này đang có một quyển sách trên mặt Lâm Quý, nửa tỉnh nửa mê.

Nghe được giọng nói bên ngoài, hắn lười nhác đứng dậy, vừa ngáp vừa nói: "Đưa về thì cho vào nhà lao đi, sao vẫn còn muốn ăn uống no say nữa à ?"

"Tuân mệnh." Chu Doanh lên tiếng.

Nhưng vào lúc này, Chu Trạch Xuyên lại đột nhiên nói: "Lâm đại nhân, việc này còn có hiểu lầm, ngài có thể ra ngoài xem được không?"

Lâm Quý biết đây là giọng nói của Điền gia chủ

"Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau trên đại đường, Điền gia chủ không cần gấp gáp."

Nói xong, Lâm Quý lại phân phó: "Chu Doanh, tìm cho gã phòng giam tệ nhất, tốt nhất là phòng giam chưa được dọn dẹp sạch sẽ vẫn còn phân và nước tiểu, ai dám ưu ái gì cho gã, ta sẽ tự giải quyết!"

Chu Doanh vội vàng đáp lời, cùng nha dịch áp giải Điền Trạch Xuyên đưa đi.

Không lâu sau đó, Chu Doanh quay lại phục mệnh.

"Đại nhân, người đã vào đại lao."

"Ngươi lại đi Trịnh gia một chuyến, nói với Trịnh Vân Hiên rằng ngày mai hắn ở sau phủ nha."

"Vâng."

Sau khi bàn giao xong việc, Lâm Quý vươn vai đứng dậy khỏi ghế.

Mở cửa sổ ở thư phòng, bên ngoài trăng đã lên cao.

Lại ngáp một cái, Lâm Quý rời khỏi phủ nha, lảo đảo trở vào phủ của mình

"Trò hay ngày mai mới diễn ra."

Trong lòng có vài phần chờ mong cứ thế Lâm Quý chìm vào giấc ngủ.

. . .

Ngày hôm sau.

Ngay khi có chút ánh sáng ở phía Đông, Lâm Quý đã thức giấc.

Thấy còn sớm, hắn cũng không vội đi ra ngoài, mà tập Thái Cực Quyền trong hoa viên.

Ban đầu Lâm Quý còn cảm thấy có lẽ sẽ đưa sự hứng thú việc học Thái Cực Quyền đến với thế giới này, cũng có thể biến nó các loại thành công pháp tương tự.

Sự thật chứng minh hắn đã suy nghĩ nhiều rồi.

Thật sự Thái Cực Quyền thế nào hắn không biết, nhưng kiếp trước Lâm Quý học được Thái Cực quyền mà các cụ lớn tuổi đánh ở quảng trường, chi bằng nói thể thao Thái Cực Quyền thì thích hợp hơn.

Môn thể thao này thực mềm mại, dùng sự mềm mại khắc chế sự cứng nhắc cũng vô nghĩa, dùng thứ này đánh địch ngay cả lão đầu đánh cũng không lại.

Đánh xong quyền pháp, Lâm Quý đi vào nhà ăn.

Bọn nha hoàn đã sớm đem đồ ăn sáng ra.

Lại là cháo hải sản.

Bào ngư trong cháo to bằng nửa lòng bàn tay.

"A, quá xa xỉ." Lâm Quý cảm thán một tiếng, ăn sạch bào ngư hải sâm các loại trong cháo.

Cơm nước xong xuôi thì cất bát.

Đứng dậy trở về phòng mình, đã có nha hoàn chờ ở bên trong.

Lâm Quý vừa kéo tay ra thì nha hoàn liền dùng tay nhỏ mảnh khảnh của mình hầu hạ hắn thay quần áo.

Lâm Quý vừa hưởng thụ, trong lòng lại vừa mang vài phần cảm giác tội lỗi.

"Sa đọa, ta không nên như vậy." Lâm Quý hơi có chút đau lòng.

Mới có mấy ngày, hắn đã bị sa đọa rồi.

"Lão gia, xong rồi." Nha hoàn động tác linh hoạt nói.

"Ừm, ngươi đi xuống đi. Nhớ rõ trưa đưa cơm đến phủ nha, ta không về ăn."

"Lão gia trưa người muốn ăn gì?" Nha hoàn dường như biết tính tình của Lâm Quý, nói chuyện cũng có phần thoải mái hơn nhiều.

"Chỉ cần 4 món và 1 canh." Lâm quý thuận miệng nói.

Cho nha hoàn lui, Lâm Quý đeo thanh trường kiếm của mình lên bên hông.

Lại ra hoa viên tìm thấy hai cái chồi, kéo một trong số đó từ dưới đất lên.

"Đại nhân, người muốn làm gì vậy..."

"Đi cùng ta một chuyến." Lâm quý tay vung lên, linh khí liền bao phủ yêu quái.

Người có tu luyện tự nhiên sẽ không che dấu, nhưng người bình thương không nhìn thấy được.

Bước ra khỏi phủ đệ, kiệu đã chờ sẵn ở ngoài cửa.

"Kiệu từ đâu tới đây?" Lâm Quý nhìn Lý quản gia ở phía sau.

"Lão gia làm quan, lúc nào cũng nên ngồi kiệu." Lão Lý cúi đầu giải thích: "Mấy ngày hôm trước là do sơ suất của đám người hầu chúng thần, nhưng..."

"Đừng nhưng, cho cỗ kiệu lui đi."

Đi vừa chậm lại còn lắc lư, đối với cỗ kiệu Lâm Quý không hề có hứng thú.

Bạn đang đọc [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    14

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!