Chương 76: [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Thẩm vấn

Phiên bản dịch 8492 chữ

Phủ nha Lương Thành.

Khi Lâm Quý bước vào đại sảnh, mấy vị bộ đầu trong thành đã đợi sẵn.

“Lâm đại nhân.”

“Đã tới rồi thì ở một bên quan sát đi.” Lâm Quý cười gật đầu xem như chào hỏi.

Hắn sai nha dịch mang một cái ghế đến, sai đó ngồi ở trên đài cao, nhưng hắn không ngồi ở chính giữa mà đặt chiếc ghế bên phải.

Ở giữa là vị trí của Triển Thừa Phong, mặc dù Triển đại nhân không có ở đây nhưng Lâm Quý cũng không thể vượt qua.

Ngồi trên cao đường, Lâm Quý ho khan một tiếng, nhìn về phía Chu Doanh đã sớm chờ ở một bên.

“Thăng đường.”

Không có nha dịch hô uy vũ như trên ti vi kiếp trước, điều này khiến Lâm Quý hơi tiếc nuối.

Hắn đã rất chờ mong màn uy vũ này.

“Đi dẫn phạm nhân đến.” Lâm Quý nói.

Chu Doanh đáp một tiếng, nhanh chóng áp giải Điền Trạch Xuyên vào đại sảnh.

Lúc này, Điền Trạch Xuyên nào còn có nửa điểm uy nghiêm của Điền gia gia chủ, cẩm bào trên người vô cùng dơ bẩn, trên mặt cũng mang theo vài phần chật vật, cả người tản ra mùi hôi thối.

Khi còn trẻ, Điền Trạch Xuyên cũng từng có tu vi, chẳng qua trong một lần tu luyện tẩu hỏa nhập ma, chỉ có tán công mới có thể bảo mệnh. Từ đó về sau hắn trở thành một người bình thường, chuyên xử lý công việc đối ngoại của Điền gia.

Nhìn thấy Điền Trạch Xuyên như thế, sắc mặt mấy vị bộ đầu ở đây mỗi người một vẻ.

Mặt Sở Tần vẫn không chút thay đổi, hắn tới chỉ vì nể mặt Lâm Quý mà thôi, hoặc là nói không dám không nể mặt.

Lệ Vô Song hơi nhíu mày, có vẻ khá kinh ngạc.

Tôn Hải cười khổ liên tục.

Điền Cửu Phong hơi híp mắt, lại nhìn về phía Lâm Quý, rõ ràng mang theo tâm tình.

Cùng lúc đó, Điền Trạch Xuyên đi vào đại sảnh, đầu tiên là đánh giá xung quanh, ngay sau đó nhìn Lâm Quý, hừ lạnh một tiếng.

“Hừ! Tổng Bộ lục phẩm Giám Thiên Ty, uy phong thật lớn! Không có bằng chứng đã dám bắt người, phá án là giả, công báo tư thù là thật! Chuyện hôm nay nếu ngươi không cho một lời giải thích, Điền gia ta cho dù là vào kinh cáo ngự trạng, cũng phải đòi công đạo trở về!”

Lâm Quý ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ tới Điền Trạch Xuyên này vừa đến đã nói một tràng như vậy.

“Mở đầu không tệ, chắc hẳn tối hôm qua ở trong tù ngươi đã cân nhắc rất lâu phải không?” Lâm Quý tò mò hỏi.

“Hừ!” Điền Trạch Xuyên lại hừ một tiếng, nhưng thần sắc có hơi mất tự nhiên.

Lâm Quý cũng không để ý mấy thứ này.

“Hôm nay mấy vị bộ đầu đều ở đây, Điền Trạch Xuyên, ngươi sai khiến tinh quái hại tính mạng nhị lão Trịnh gia, tội này ngươi có nhận hay không?” Lâm Quý đột nhiên cao giọng.

“Nói bậy nói bạ!” Điền Trạch Xuyên cười lạnh nói: “Đừng mang một tội danh bịa đặt như vậy ra làm trò cười cho thiên hạ.”

Lâm Quý nghe xong lời này, đầu tiên là nhìn về phía mấy vị bộ đầu bên cạnh.

Không ai lên tiếng.

Lâm Quý khẽ cười nói: “Bịa đặt? Điền bộ đầu, ta bắt được thảo mộc tinh quái ở hậu hoa viên Trịnh gia, ngươi từng chính miệng thừa nhận là của Điền gia các ngươi, đúng không?”

“Quả thật có việc này, nhưng Lâm đại nhân, hạ quan cũng từng nói rõ, tinh quái kia là tự nó chạy mất.” Điền Cửu Phong cũng không kiêu ngạo không tự ti nói.

Lâm Quý gật đầu.

“Thảo mộc tinh quái không giỏi chiến đấu, huống chi là tự phá bỏ cấm chế trên người.” Lâm Quý nhìn Điền Cửu Phong nói.

“Thiên hạ to lớn, luôn có vài chuyện vượt qua bình thường, thảo mộc tinh quái kia cũng có tu vi đệ tam cảnh...”

“Ha ha, ngươi đừng nói ngươi không biết, toàn bộ tu vi tinh quái dùng để tăng thọ nguyên, nó có thể có bản lĩnh đấu pháp gì? Thảo mộc tinh quái không có mấy trăm năm đạo hạnh mà dám ra ngoài gây chuyện?”

Trong mắt tu sĩ, tu vi của thảo mộc tinh quái là thứ bổ nhất.

Nếu ở trong rừng núi, mặc dù thảo mộc tinh quái không giỏi tranh đấu nhưng lại cực kỳ giỏi ẩn nấp, hơn nữa thủ đoạn kỳ quái thật sự không ít, bởi vậy cũng khá khó chơi.

Cho dù là Đệ Tứ cảnh như Lâm Quý cũng chưa chắc có thể dễ dàng làm gì tinh quái bị bắt được ngày hôm qua nếu nó trong núi rừng.

Nhưng trong thành, hơn phân nửa bản lĩnh của tinh quái không sử dụng được.

“Vẫn là câu nói kia, thiên hạ rộng lớn không gì là không thể.” Điền Cửu Phong nói.

“Tốt, có chuẩn bị mà đến.” Lâm Quý cười hai tiếng, đưa tay chỉ về phía Điền Cửu Phong hai cái.

Sau đó hắn đưa tay xuống dưới hông kéo ra tinh quái đã bị hắn nhét ở dưới gầm bàn ngay từ đầu.

Lâm Quý xóa đi linh khí của mình để tinh quái hiện hình trong mắt mọi người.

Chủ yếu là hiện hình trong mắt Điền gia gia chủ.

“Ngày hôm qua ngươi nói với ta như thế nào thì hôm nay lặp lại chính xác như vậy.” Lâm Quý nói với tinh quái.

Tinh quái vội vàng gật đầu.

“Là người Điền gia bảo ta đi hoa viên Trịnh gia, chờ người quan phủ đến, ta lại ra tay thu thập.”

Lâm Quý cười tủm tỉm nhìn về phía Điền Trạch Xuyên.

“Thế nào?”

Điền Trạch Xuyên không nói lời nào.

Điền Cửu Phong ở một bên nói: “Không phải tộc ta trong lòng ắt suy nghĩ khác, lời của tinh quái nói đại nhân ngươi cũng tin? Vật nhỏ phạm tội, có lẽ biết mình không qua được cửa ải này, vì thế ngậm máu phun người kéo mấy cái đệm lưng.”

“Trả lời khá nhanh nhỉ? Hẳn đã chuẩn bị sẵn trong đầu rồi.” Lâm Quý cười nói.

Hắn sao có thể không nhìn ra, tối hôm qua bắt Điền Trạch Xuyên, tất nhiên Điền gia đã ở trong nhà thương nghị rất lâu, chuẩn bị rất nhiều chuyện.

Lâm Quý lại nhìn về phía tinh quái.

“Nói cho ta biết, là ai cởi bỏ cấm chế trên người ngươi, thả ngươi đi Trịnh phủ?”

“Là quản gia Điền gia, bình thường cũng là hắn trông coi ta chăm sóc dược điền của Điền gia.” Tinh quái thành thật nói.

Lâm Quý nghe vậy, lại cười khẽ hai tiếng.

“Điền bộ đầu, quản gia nhà các ngươi cũng không thể không tìm thấy người chứ?”

“Bẩm đại nhân, quản gia trong phủ đột nhiên phát bệnh, đã đi rồi.”

Nghe vậy, Lâm Quý nhìn Điền Cửu Phong thật sâu.

“Thật là tàn nhẫn.”

So với sự giả dối của Điền Cửu Phong, ngay từ đầu Lâm Quý đã không có ý định che dấu cái gì.

Cho tới bây giờ hắn cũng không giả bộ hồ đồ, mỗi một câu nói của hắn đều muốn đâm thủng lớp giấy cửa sổ này.

Nhưng Điền Cửu Phong vẫn làm bộ như không nghe thấy Lâm Quý châm chọc.

Công phu dưỡng khí rất sâu.

“Lời nói tinh quái không thể tin, người liên quan lại chết, vụ án này... thật đúng là khó giải quyết.” Lâm Quý vuốt cằm.

“Vụ án gì khó giải quyết? Rõ ràng là ngươi hung hăng càn quấy! Việc này Điền gia ta tất có hậu báo!” Điền Trạch Xuyên thấy Lâm Quý có vẻ bó tay vô sách, lập tức khí thế mười phần.

Nghe nói như vậy, Lâm Quý vỗ đùi một cái.

“Nói rất hay! Chu Doanh, đi gọi Trịnh Vân Hiên đến cho ta!”

Một lát sau, Trịnh Vân Hiên đã sớm chờ trong phủ nha bước nhanh vào đại sảnh.

“Lâm đại nhân, mấy vị bộ đầu.” Trịnh Vân Hiên thật cẩn thận hành lễ.

“Trịnh Vân Hiên, ta hỏi ngươi! Tinh quái hại người ở hậu viện nhà ngươi, có phải Điền gia và ngươi cùng mưu tính hay không?” Lâm Quý lạnh lùng nói.

“Đại nhân sao lại nói ra lời này?” Trịnh Vân Hiên mở to hai mắt, bộ dáng mê mang.

“Lâm đại nhân, lão phụ lão mẫu của ta đều bị tinh quái kia hại chết, việc này sao có thể có ta mưu đồ trong đó chứ?”

Nghe nói như vậy, Lâm Quý lại bật cười.

“Trịnh gia chủ, cha mẹ ngươi thật sự bị tinh quái hại chết?”

“Thiên chân vạn xác.”

“Vậy sao ta lại nghe mọi người nói… là ngươi bắt cha mẹ ngươi ở hậu viện không cho đi ra ngoài, hơn còn không cho người mang thức ăn, để hai người bọn họ chết đói?!”

Lập tức sắc mặt Trịnh Vân Hiên đại biến.

Không đợi hắn mở miệng, Lâm Quý cười lạnh nói: “Bây giờ hai hạ nhân trong quý phủ đang chờ ở phía sau phủ nha, có muốn ta gọi người lên đối chất hay không?”

“Việc này ngươi không thể giấu được. Ngoại trừ hai hạ nhân kia, ta không tin không có người khác trong phủ ngươi biết chuyện!”

Dứt lời, ánh mắt Lâm Quý đảo qua mọi người trong đường.

Mỗi khi ánh mắt hắn rơi xuống, bất kể là ai nhìn thấy cũng sẽ theo bản năng cúi đầu.

Lâm Quý nhìn về phía Trịnh Vân Hiên.

Đột nhiên cao giọng.

“Trịnh Vân Hiên!”

“Là người Điền gia và ngươi âm mưu chuyện tinh quái, kết quả tinh quái hại chết cha mẹ ngươi, ngươi lửa giận công tâm, đến phủ nha báo án làm chứng...”

Lời nói vừa chuyển, ngữ khí biến đổi.

“Hay là ngươi và Điền gia âm mưu, trong lòng có ý bám vào Điền gia, vì thế ngươi đại nghịch bất đạo hại chết cha mẹ mình, để Điền gia nhìn thấy ngươi trả giá, tương lai đòi càng nhiều chỗ tốt?”

“Ta hỏi ngươi, là cái nào?!”

Dứt lời, Lâm Quý hung hăng đập kinh đường mộc (cái búa gỗ) trên bàn.

Hai chân Trịnh Vân Hiên nhũn ra, quỳ rạp xuống đất.

Y nhìn về phía Điền Trạch Xuyên bên cạnh, lại nhìn về phía Điền Cửu Phong đứng ở phía trước.

Trong mắt hai người đều có ý uy hiếp nồng đậm.

Nhưng bây giờ, y sao có thể còn quan tâm đến những thứ này? Mưu hại cha mẹ mình, y tuyệt đối không dám thừa nhận.

“Là... là điều thứ nhất!”

Bạn đang đọc [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    11

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!