Chương 77: [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Mưu đồ tốt

Phiên bản dịch 9047 chữ

"Ngươi. . . Ngươi nói dối!" Điền Trạch Xuyên đã bắt đầu hoảng sợ, gã chỉ tay về phía Trịnh Vân Hiên, nỗi kinh sợ tràn đầy trong mắt.

Điền Cửu Phong cũng đứng không yên, y vội vàng chắp tay nhìn Lâm Quý.

"Lâm đại nhân, việc này. . ."

"Ngươi câm miệng lại! Hiện tại chưa tới phiên ngươi nói chuyện!" Lâm Quý quát lớn.

Quát im Điền Cửu Phong, Lâm Quý đứng dậy đi vào bên trong nội đường, hắn tiến tới trước mặt Trịnh Vân Hiên.

"Nói đi." Lâm Quý chắp hai tay phía sau lưng, lạnh giọng hỏi.

Trịnh Vân Hiên đang quỳ, trán chạm đất, toàn bộ thân thể của y co lại. Tuy vậy trong thanh âm của y lúc này lại mang theo vài phần kiên quyết.

Lúc trước y không mở miệng vì còn phải bận tâm đến Điền gia.

Nhưng lúc này đã mở miệng, y dĩ nhiên không có khả năng thay đổi lời khai như quay đầu mũi tên.

"Hồi bẩm đại nhân, chính Điền gia đã tìm tới ta, chúng dùng ba cửa hàng ở trong thành làm điều kiện, muốn ta mang yêu tinh về dấu ở trong nhà."

"Ngươi nói bậy!" Điền Trạch Xuyên giận dữ hét lên.

Toàn thân Trịnh Vân Hiên run lên, hiển nhiên gã đã bị Điền Trạch Xuyên hù sợ.

Lâm Quý nhìn sang Điền Trạch Xuyên, mắt hắn hơi híp lại.

Một cỗ uy áp do Đệ Tứ cảnh tràn ra, Điền Trạch chỉ là một người bình thường làm sao có thể thừa nhận nổi. gã lập tức lui về sau hai bước, chật vật ngã ngồi trên mặt đất.

Điền Cửu Phong vội bước nhanh tới ngăn ở phía trước người Điền Trạch Xuyên, gã cười khổ chắp tay với Lâm Quý.

"Lâm đại nhân."

"Hừ." Lâm Quý hừ lạnh một tiếng, nói với Trịnh Vân Hiên, "Ngươi tiếp tục nói."

"Thời gian trước, vị Tổng Bộ đời trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vị trí này bị bỏ không. Ở trong thành, có không ít gia tộc dã có ý định ngấp nghé, nhưng đại nhân ngài lại là người thứ nhất chiếm được vị trí Tổng Bộ. Việc này đã khiến cho mưu đồ của không ít người đã tan vỡ, bởi vậy rất nhiều gia tộc đã tỏ ra bất mãn đối với đại nhân."

"Tổng Bộ của Giám Thiên Ty cũng là thứ mà người ở ngoài có thể mưu đồ? Mở tưởng hão huyền!"

Ánh mắt của Lâm Quý quét về phía Điền Cửu Phong đang đứng ở một bên

"Điền bộ đầu, ngươi nói có phải hay không?"

"Phải. . Phải. . ." Điền Cửu Phong cúi đầu xuống.

Sự tình đã vượt qua tầm tay.

"Trịnh Vân Hiên, ngươi nói tiếp đi."

"Sau khi đại nhân ngài tới, Điền gia đã tìm tới ta, bọn họ nói muốn mượn yêu tinh kia quấy phá, làm cho đại nhân phải đi tra xét việc này. . ."

"Ngay từ đầu, khi nghe nói đây là mưu đồ hãm hại Tổng Bộ đại nhân, trong lòng ta vô cùng khiếp đảm, không dám đáp ứng! Nhưng người của Điền gia lại nói đây là yêu tinh vô hại, cùng lắm chỉ có vài phần quỷ dị, bọn họ cũng không cố ý hại. . Hại tính mạng của ngài."

"Đây là tất nhiên! Nếu như Tổng Bộ của Giám Thiên Ty bị người khác hại chết, đó thực sự là một trò cười rất lớn!"

Tuy Tổng Bộ chỉ là chức quan lục phẩm, nhưng bổn phận lại có thể chấp chưởng công việc của một châu. Tuy rằng ở trên còn có một vị quan Trấn Phủ, nhưng người thông minh đều biết, đây là khu vực của lục phẩm quan, địa phương dùng để rèn luyện cho người mới!

Người có thể ngồi lên vị trí Tổng Bộ, đều là những người đã lọt vào tầm mắt của các nhân vật cao tầng.

Chỉ cần những người này không chết non, tương lai ở Giám Thiên Ty sẽ có tiền đồ vô lượng.

Nếu như họ chết ở trong tay của yêu tà thì cũng đành, chết như vậy cũng coi như có ý nghĩa.

nhưng nếu Tổng Bộ bị người hại chết. . .

Cao tầng của Giám Thiên Ty sẽ là người đầu tiên không đáp ứng.

Trịnh Vân Hiên hung hăng dập đầu hai cái, y vội vàng tiếp tục nói: "Người của Điền gia đã nói, ta chỉ cần mặc kệ con yêu tinh kia ở trong hoa viên, tiếp đó ta cứ đi báo án là được rồi. Yêu Bộ ở trong thành sẽ không tới quản, cuối cùng Lâm đại nhân sẽ phải tự thân xuất mã."

Lời này vừa nói ra, Lâm Quý bỗng nhiên nhìn sang mấy vị bộ đầu ở bên cạnh.

"Ngay cả các ngươi cũng có phần? !"

Sắc mặt Sở Tần đột biến, y lắc đầu nói: "Ta tu luyện còn không kịp, làm sao có thời giờ đi quản những việc này?"

Lâm Quý lại nhìn đến Tôn Hải.

"Thành Tây là địa bàn của Lệ bộ đầu, ta cũng rất khó nhúng tay vào." Tôn Hải cười khổ nói.

"Đêm đó ta cũng đang chém giết quỷ vật ở bên ngoài thành, việc này không có quan hệ gì với ta." Lệ Vô Song vội vàng nói.

"Hừ, lý do của các ngươi cũng không ít." Lâm Quý nhịn không được cười lên, hắn vẫy vẫy tay để mấy người này chớ khẩn trương.

Tiếp đó Lâm Quý lại nhìn về phía Điền Cửu Phong.

"Điền bộ đầu, việc này. . . Ngươi nói xem ta có nên tiếp tục tra hỏi tiếp hay không?"

Điền Cửu Phong trầm mặc không nói.

Lâm Quý cười lạnh đá đá vào Trịnh Vân Hiên, ra hiệu cho y nói tiếp.

"Đến lúc đó, sự việc của yêu tinh sẽ khiến cho Tổng Bộ đại nhân mất hết mặt mũi, sau đó Điền gia sẽ tuyên dương việc này ra ngoài, tự nhiên. . . Tự nhiên. . ."

"Tự nhiên ta sẽ khó có thể ngồi tiếp trên vị trí Tổng Bộ này nữa rồi! Thật sự là một mưu kế tốt!" Lâm Quý nhịn không được vỗ tay.

Đùng. . . Đùng. . .

Tiếng vỗ tay vang lên, Điền Cửu Phong và Điền Trạch Xuyên chỉ cúi đầu không nói một lời.

Lâm Quý cười nói: "Thật sự là lợi hại! bố cục đan xen, không đánh mà thắng, tự nhiên khiến cho ta phải xéo đi."

"Háo ra các ngươi cũng biết đến đạo lý miệng người đời đáng sợ ra sao! Xem nào, có phải nói ta đường đường là một Tổng Bộ tu vi Đệ Tứ cảnh, vậy mà lại bị một con yêu tinh nho nhỏ trêu đùa một phen. À, việc này chưa hẳn đã truyền ra như thế."

Lâm Quý nghĩ ngợi rồi nói: "Tân nhiệm Tổng Bộ là một tên giá áo túi cơm, ngay cả chỉ tiểu yêu tinh cũng không giải quyết được. . . Không, lời này vẫn còn quá nhẹ."

"Phải nói việc ta thăng chức là bất chính, chỉ dựa vào quan hệ mới ngồi lên được vị trí Tổng Bộ này!"

"Hoặc là dứt khoát nói ta là một kẻ nhát như chuột, coi tiền tài như mạng vân vân.... . ."

"Dù sao cũng không thể làm quá đáng được! Sau đó, lời đòn sẽ một truyền mười mười truyền trăm, miệng lưỡi con người rất đáng sợ, lời đồn xấu lại càng đáng sợ! Đến lúc đó, các ngươi sẽ truyền lưu ra dung mạo của ta cho đám dân chúng biết mặt. Sau này, khi bọn họ thấy ta trên đường, không thiếu những kẻ sẽ phỉ nhổ sau lưng ta hai ba câu."

"Cứ lâu dài như thế, nếu da mặt của ta hơi mỏng tự nhiên sẽ phải từ quan bỏ đi! Còn nếu ta mặt dày nhất định không đi, phía trên cũng sẽ có vài phần ý kiến đối với ta. Việc này có thể khiến tiền đồ của ta đoạn tuyệt từ đây, thậm chí họ còn có thể điều ta đi nơi khác. . . Đúng hay không đúng?"

Nói đến đây, Lâm Quý đã dạo bước đến trước mắt Điền Cửu Phong.

"Đợi đến lúc đó, ngươi liền có cơ hội! Điền bộ đầu, ngươi cảm thấy lời của ta nói có đạo lý chứ?"

"Đại nhân, ngài. . . Ngài. . ."

"Đừng gọi ta bằng ngài." Lâm Quý cười nhạo một tiếng, hắn quay người trở lại phía trên công đường.

Sau khi ngồi xuống, Lâm Quý gõ mạnh lên đường mộc.

"Điền gia, Trịnh gia hợp mưu sai khiến yêu tinh hại người, việc này đã có nguyên nhân và kết quả, chứng cứ vô cùng xác thực không thể nghi ngờ!"

"Nhưng bổn quan lòng dạ rộng lớn, hơn nữa chuyện này cũng không thể chứng thực, lần này ta cũng chưa điều tra được toàn bộ, bởi vậy ta sẽ không truy cứu nữa."

Nghe nói như thế, Điền Cửu Phong chợt ngẩng đầu lên, gã dùng một ánh mắt khó có thể tin nhìn lên Lâm Quý.

Quanh quẩn một vòng lớn như vậy, lại chỉ để bắt nhanh thả nhanh như thế?

Điền Trạch Xuyên lại lộ ra vẻ mặt vui vẻ, quả thật là như vậy, dù sao Lâm Quý vẫn còn phải cố kỵ đến sự ảnh hưởng của các gia tộc trong thành.

Nhưng ngay lúc này, Lâm Quý lại nói tiếp: "Tuy chuyện của ta có thể không truy cứu, nhưng chuyện hai lão nhân của Trịnh gia chết lại không thể bỏ qua!"

"Đại nhân, nhị lão của Trịnh gia là do Trịnh Vân Hiên hại chết!" Điền Cửu Phong vội vàng giải thích.

"Thối lắm!" Lâm Quý giận quá thành cười, "Đây thật là chuyện cười trong thiên hạ! Làm gì có người nào lang tâm cẩu phế như vậy, ngay cả súc sinh cũng không hại chết cha mẹ của mình? Việc này rõ ràng là do yêu tinh kia gây nên!"

"Trịnh Vân Hiên, ta nói có đúng hay không? !"

"Đúng, đúng... Chính yêu tinh đã hại chết cha mẹ của ta." Trịnh Vân Hiên vội vàng đáp.

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người ở đây đều nhìn Lâm Quý, nhưng không ai có thể mở miệng phản bác.

"Điền gia sai khiến yêu tinh hại tính mạng con người! Điền Cửu Phong, ta lại hỏi ngươi, tội này nên trừng phạt như thế nào?"

Điền Cửu Phong hít sâu một hơi, y nhìn Lâm Quý 1 hồi, lại nhìn sang Điền Trạch Xuyên một chút.

"Hồi bẩm đại nhân nói, sai khiến yêu tinh hại người, cần phả xem tình tiết có nghiêm trọng hay không, theo lý. . ."

Lâm Phong khoát tay ngắt lời: "Ngươi đang nói về luật cũ, ta muốn hỏi ngươi về luật mới cơ!"

Từ sau sự tình của Trấn Yêu Tháp, Giám Thiên Ty đã có thay đổi hình phạt.

Nói ngắn gọn, loạn thế phải dùng biện pháp mạnh, còn phải thực hiện một cách nghiêm túc.

Điền Cửu Phong nói không ra lời, y chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Quý.

"Ngươi thật sự không cho Điền gia chúng ta một chút thể diện ư?"

"Ngươi không nói? Vậy ta sẽ nói!" Ánh mắt của Lâm Quý lộ rõ ra sát ý. Hừ, cho các ngươi thể diện? Vậy ai sẽ cho ta thể diện?

"Sai khiến yêu tinh hại tính mạng người, trị tội giống như yêu tà! Kẻ chủ mưu sẽ bị trảm lập quyết, gia quyến lưu vong!"

Bản gỗ trên công đường lại đập xuống một lần nữa.

Bành!

"Điền Trạch Xuyên, phán quyết này. . . Ngươi có phục hay không? !"

Bạn đang đọc [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    12

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!