Sau khi Lâm Quý rời khỏi đại sảnh thì trở lại thư phòng của mình.
Pha một ấm trà, ngồi trên ghế duỗi lưng một cái.
Sáng sớm không có người đến quấy rầy, ngay cả lối đi nhỏ bên ngoài, ngày thường tiếng người huyên náo qua lại, hôm nay cũng thanh tĩnh không ít.
Đến giữa trưa, một nha hoàn trong phủ tên là Thu Hương mang thức ăn đến. Sở dĩ Lâm Quý nhớ rõ tên của nha hoàn này là vì tên nàng rất đặc biệt, lúc trước đã nhìn thêm vài lần.
Quả nhiên là bốn rau một canh.
Thu Hương mang đồ ăn tới định rời đi thì lại bị Lâm Quý gọi lại, cùng nhau ăn.
Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Thu Hương, Lâm Quý cười nói: “Ta đã nói rồi, trong phủ không có nhiều quy củ như vậy. Các ngươi hầu hạ ta, ta phát tiền hàng tháng cho các ngươi, đơn giản vậy thôi.”
“Lão gia, chuyện này…. không hợp quy củ.” Thu Hương rụt rè, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Ta nói rồi, không có nhiều quy củ như vậy!” Lâm Quý bất đắc dĩ đỡ trán.
Thế đạo này là như vậy, thứ bậc nghiêm ngặt.
Lâm Quý bất lực với thế đạo này, cũng không cảm thấy mình có năng lực thay đổi.
Mặc dù hắn hưởng thụ đám oanh oanh yến yến hầu hạ trong phủ, nhưng hắn cũng không nhìn thấy quen tôn ti ở khắp mọi nơi.
Trước kia ở huyện Thanh Dương, hắn ở một mình, lui tới cũng đều là bằng hữu thân thiết hàng xóm đồng liêu.
Vì vậy còn không cảm thấy gì.
Nhưng đi tới phủ thành Lương Thành.
Ở bên ngoài thì thôi, hắn nước chảy bèo trôi là được.
Nhưng ở trong nhà cũng được bợ đỡ khắp nơi, hắn không quen, cũng không thích.
Quản không được người khác, nhưng còn không quản được nha hoàn trong phủ mình sao?
Sau khi ăn xong, nhìn Thu Hương cẩn thận thu dọn chén đĩa, một tiếng động cũng không dám phát ra, Lâm Quý lại lười nói nữa.
Đây là một trận chiến lâu dài, nói hai ba câu rất khó thay đổi thói quen của bọn nha hoàn này.
Đưa mắt nhìn Thu Hương rời đi.
Không bao lâu sau, Chu Doanh đã ở bên ngoài thông báo.
“Lâm đại nhân.”
“Vào.”
Chu Doanh bước vào thư phòng, cả người tinh thần phấn chấn, trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Quý cũng mang theo ánh sáng.
“Đại nhân, hôm nay ngài thật uy phong!”
“Nếu vuốt mông ngựa thì cút ra ngoài, uy phong hay không ta không biết sao?”
Chu Doanh vội vàng cười, trong lòng lại thầm nghĩ ánh mắt của mình thật sự chuẩn, vừa sợ soạng đã được cái đùi.
Trong lòng đang nghĩ ngợi, Chu Doanh vội vàng lấy ra một phần thiếp mời từ trong ngực.
“Đây là cái gì?”
“Điền gia đưa tới.”
Lâm Quý ngẩn người, nhận lấy thiệp mời lật xem hai lần, trên mặt hiện lên một chút ý cười.
“Phần bàn giao này coi như không tệ.”
Một buổi sáng, tất cả quan viên lớn nhỏ của Điền gia ở trong thành toàn bộ từ quan.
Rất nhiều cửa hàng bán trong thành được bán với giá chiết khấu.
Gia chủ Điền Trạch Xuyên bị giáng chức làm người hầu, đưa đi nơi khác.
Điền Cửu Phong cũng từ chức phó bộ đầu, rời khỏi Lương Thành.
Vẻn vẹn chỉ trong một buổi trưa, Điền gia thâm căn cố đế trong thành, thế lực ít nhất đã đi tám phần.
Bên cạnh đó.
Điền gia còn đưa không ít đồ vật cho phủ Lâm Quý, có vàng bạc châu báu, cũng có tài nguyên tu luyện.
Nói tóm lại, bây giờ Điền gia lựa chọn tự đứt cánh tay.
Về phần Trịnh Vân Hiên đói chết cha mẹ.
Điền gia tự nhiên sẽ trả thù, Trịnh Vân Hiên sẽ bị báo ứng, Lâm Quý không cần đi quản.
“Vẫn có người thông minh, chỉ cần người sống, việc gì cũng có thể từ từ tính toán; nếu người không còn, vậy thì cái gì cũng không có.”
Lâm Quý đóng thiếp mời lại.
“Đại nhân, Điền gia xem như là rơi đài sao?” Chu Doanh tò mò hỏi.
Câu hỏi này cũng có học thức.
Một là thật sự tò mò, hai là mờ mờ vuốt mông ngựa.
Điền gia lớn như vậy lại bị Lâm Quý chỉnh đốn, tóm lại có chút cảm giác thành tựu.
Hỏi như vậy đã chạm đến chỗ đắc ý của Lâm Quý.
Đây chính là tinh túy trong việc vuốt mông ngựa.
Quả nhiên, trên mặt Lâm Quý nổi lên ý cười, nhưng lại lắc đầu.
“Không tính là rơi đài, mọi người đều còn sống, Điền gia vẫn là Điền gia kia, có tiền lại có người, đi đâu cũng là một cỗ thế lực.”
Dừng một chút, Lâm Quý thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng tráng sĩ như vậy tự chặt tay, xem như cũng đã là một vết xe đổ cho các gia tộc khác trong thành.”
“Ta xem sau này bọn họ ai còn dám trêu chọc ta.” Lâm Quý nhướng mày cười nói.
“Đại nhân anh minh.” Chu Doanh vội vàng nói.
“Nếu ngươi vuốt mông ngựa thì cút ra ngoài!” Lâm Quý không kiên nhẫn khoát tay áo.
Chu Doanh vội vàng cúi đầu muốn đi.
Nhưng vừa mới đi chưa được hai bước giọng của Lâm Quý lại vang lên phía sau.
“Tiếp lấy!”
Chu Doanh theo bản năng đưa tay lên, là một tấm ngân phiếu bị vò thành đoàn.
Một trăm lượng!
Đây là Lâm Quý lấy được từ chỗ di sản của Tổng bộ tiền nhiệm, tiện tay rút mấy tấm giờ còn lại trên người.
Lúc này vừa vặn lấy ra thưởng.
“Thưởng ngươi, dẫn các huynh đệ của ngươi ra ngoài ăn một bữa ngon đi.”
“Tạ đại nhân ban thưởng!” Chu Doanh vui vẻ tươi cười lui ra ngoài, một trăm lượng cũng không phải là số tiền nhỏ, đủ cho y dùng mấy tháng.
Đuổi Chu Doanh đi, Lâm Quý ở trong phủ nha cũng không có việc gì làm, vốn chuẩn bị hồi phủ để ngủ hoặc tu luyện.
Nhưng đột nhiên, hắn nhận ra bên ngoài thư phòng có dị động.
Không đợi hắn mở miệng thì cửa thư phòng đã bị đẩy ra.
Là thảo mộc tinh quái xui xẻo kia.
“A? Sao ngươi lại ở đây?” Lâm Quý nhìn thấy tinh quái này thì ngẩn người.
“Ta ở đại sảnh đợi nửa ngày, mọi người đều đi hết...” Tinh quái hơi khó xử: “Ta không biết phải đi đâu nên chỉ có thể tới tìm ngươi.”
Lâm Quý không nhịn được cười ra tiếng.
Thảo mộc tinh quái rất trân quý, nếu nhẫn tâm bắt tới luyện đan, ít nhất có thể tu vi đại tiến; còn nếu biết phát triển bền vững thì ném đi trồng trọt, bảo đảm linh dược trong linh điền phát triển mỹ mãn.
Đồ hiếm như vậy mà lại bị quên, còn tự mình tìm tới cửa.
Lâm Quý đứng dậy, túm lấy hai mầm non trên đỉnh đầu tinh quái.
“Nếu ngươi không có chỗ đi thì về sau ở trong phủ ta xử lý hoa viên.”
“Được được được, nhưng ngươi có thể đừng túm tóc ta không?” Tinh quái giãy dụa, hai cái chân ngắn đạp loạn trong không khí.
“Ngươi gọi cái này là tóc?” Lâm Quý theo bản năng nhấc tay lên.
Kết quả chỉ giật nhẹ, hai mầm non đã bị lôi ra.
“Cái này...” Lâm Quý nhìn mầm non trong tay, có chút không biết làm sao.
Tinh quái ngồi xổm trên mặt đất, ôm đỉnh đầu, càng thêm ủy khuất.
“Còn có thể mọc ra không?” Lâm Quý hơi ngượng ngùng hỏi.
“Có thể.”
Tinh quái gật gật đầu.
Nó buông tay ra, mầm non trên đỉnh đầu lại mọc lên, giống hệt trong tay Lâm Quý.
Lâm Quý không biết mình đã sững sờ bao nhiêu lần.
Suy nghĩ một chút, Lâm Quý cũng lười hỏi.
Vứt bỏ mầm non trong tay, lại túm lấy đỉnh đầu tinh quái mới mọc ra.
Mặc cho vật nhỏ này đá đạp lung tung, Lâm Quý vẫn mặc kệ, cứ như vậy xách nó rời khỏi phủ nha.
Trở lại phủ.
Lâm Quý cuối cùng cũng buông tay ra.
“Ta sẽ không hạ cấm chế với ngươi, tình cảnh của mình, trong lòng ngươi hẳn là hiểu rõ.”
Tinh quái vội vàng gật đầu.
Nó chính là sợ bị người ta bắt đi giết chết nên mới một lần nữa tìm đến Lâm Quý.
Ít nhất Lâm Quý nhìn không giống người sẽ giết chết nó.
“Ngươi ở trong hoa viên đi không được làm yêu dọa người, thành thành thật thật trồng hoa cho ta.”
Sau khi thông báo xong, Lâm Quý trở về phòng mình.
Nằm trên giường, bắt chéo chân, ngâm nga một điệu hát dân gian mà chỉ có hắn mới nghe được.
“Quỷ vật đã tản đi, lại ở trong thành lập uy, sau này phiền toái ít đi không ít.”
“Quan trọng hơn là Hàng Ma Xử đã không còn trong tay ta, việc này không liên quan gì đến ta nữa!”
Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Quý cảm thấy nhẹ nhõm.
Giống như lúc ở huyện Thanh Dương, những ngày mò cá lưu điểu tốt đẹp cuối cùng cũng đến.