Sáng sớm, Lâm Quý đã tỉnh đậy sau cơn mơ ngủ.
Hắn đánh một cái ngáp thật dài, đẩy cửa sổ ra, hoa viên phía ngoài đang được mặt trời từ phía đông chiếu rọi, khung cảnh hiện ra rất tươi đẹp và nhiều màu sắc.
"Thời điểm này đúng là lúc thời tiết tốt nhất trong năm nay." Lâm Quý hít sâu không khí trong lành, hắn chợt cảm thán.
Thời tiết hiện tại đã vào lúc cuối xuân, cái lạnh đã lui đi hơn phân nửa, nhưng sự nóng bức lại còn chưa tới.
Rời khỏi giường, Lâm Quý đứng lên, hắn mặc nguyên quần áo ngủ đi thẳng đến trong nội viện.
Hắn đưa tay tóm lấy con yêu tinh đang vùi mình trong đất, chỉ lộ ra hai cái lá mầm, dặn dò nó phải bắt đầu làm việc.
Tiếp đó, một đám nha hoàn bỗng oanh oanh yến yến xông vào, họ đã chuẩn bị việc này từ rất sớm.
Có người bưng chậu nước, có người cầm khăn mặt, thậm chí ngay cả bàn chải đánh răng được chế từ đuôi ngựa cũng lần lượt mang đi lên.
Lâm Quý chỉ rửa mặt một cách qua loa, hắn cũng không đánh răng bằng dụng cụ kia.
Thân là 1 tu sĩ, mọi dơ bẩn trên người chỉ cần dùng linh khí gột rửa một phen là xong.
Cho nên ngay cả rửa mặt, hắn cũng chỉ làm dáng một chút mà thôi.
Ở trong viện, Lâm Quý ra vẻ rất yêu thể thao, hắn thành thục đánh một bài Thái Cực quyền, tiếp đó hắn mới ung dung tiến về phía nhà ăn.
Quả nhiên, đồ ăn sáng đã chuẩn bị đầy đủ.
Hôm nay bữa sáng đã chuẩn bị canh thịt dê. Nước canh có màu trắng sữa sền sệt, mùi vị khó chịu của thịt dê cũng đã được loại bỏ hoàn toàn.
Nhận lấy chén canh nóng hổi do tiểu nha đầu Thu Hương đưa tới, Lâm Quý nhẹ nhàng nhấp thử một miếng.
Rất thơm ngon!
Vị hôi của thịt dê bị trừ đi hơn nửa, chỉ để lại một chút ít, làm như vậy không những không sai mà ngược lại còn tăng thêm vài phần phong vị cho món ăn.
Một miếng tiếp theo, trên miệng vẫn còn lưu lại hương vị.
Trên bàn đã được bày sẵn những miếng thịt dê ngon nhất được cắt rất đều, Lâm Quý dùng chiếc đũa kẹp lấy miếng thịt chấm vào nước chấm.
Rất mềm!
Thịt dê dính lên nước chấm, lát thịt hiện lên rõ ràng, mềm mại mà không nát, gia nhiệt vừa phải.
Thoáng nhấm nuốt, toàn bộ miếng thịt như tan vào trong khoang miệng, cả mũi miệng đều là vị thịt.
Ăn sáng xong, Lâm Quý đi ra nhà ăn với 1 tâm trạng rất vui vẻ, Lý quản gia đã chờ sẵn ở bên ngoài.
"Chuyện gì?"
"Lão gia, những lễ vật ngài trả lại hôm trước, Điền gia lại cho người đưa tới." Lão Lý cẩn thận nói.
"Những dược liệu đó đưa đến phủ nha đi, cứ nói đó là tâm ý của Điền gia, vàng bạc châu báu thì giữ lại để chi tiêu trong phủ." Lâm Quý khoát tay áo.
Việc nhỏ này, hắn cũng chẳng muốn quan tâm.
Về phần những dược liệu có thể dùng làm tài nguyên tu luyện, Lâm Quý tạm thời cũng chưa cần.
Tối hôm qua, hắn căn bản không hề tu luyện, nhưng sáng nay lúc Lâm Quý thức dậy, tu vi của hắn lại có một chút tiến bộ. Con đường tu luyện của hắn vốn không cần phải cắn thuốc.
Dù sao dựa theo Lâm Quý suy đoán, cho dù hắn không đi trảm yêu trừ ma càn quét nhân quả ban tặng, chỉ cần làm đúng chức vụ qua một năm nửa năm, hắn vẫn có thể đột phá 1 lần nữa.
Bận rộn hơn nửa ngày, cũng đến giờ đi phủ nha làm việc.
Trước kia, thời điểm còn ở huyện Thanh Dương, chỉ cần không có vụ án, Lâm Quý có đi huyện nha hay không cũng chả sao.
Hiện tại hắn đã trở thành Tổng Bộ rồi, nhưng lại xa xa không tự do bằng ngày trước.
Tuy Lâm Quý vẫn tiếp tục đi muộn về sớm, nhưng tóm lại mỗi ngày hắn đều phải đến điểm danh.
Lảo đảo đi đến phủ nha.
Vừa mới tiến đến cửa lớn, gã nha dịch đứng ở cổng vội vàng hành lễ.
"Bái kiến Lâm đại nhân."
"Ừ." Lâm Quý thuận miệng trả lời, tỏ vẻ không cần đa lễ.
Nhưng mới đi vài bước trong phủ nha, hắn bỗng cảm giác được không khí có chút không bình thường.
Từng người mà hắn đã từng gặp đều chủ động dừng chân, tránh ra 1 con đường.
Sau khi họ khom mình hành lễ, ai cũng đợi đến lúc hắn đi xa mới tiếp tục rời đi.
Lâm Quý suy nghĩ 1 chút, hắn chợt hiểu đây là hiệu quả từ sự việc đã xảy ra ở Điền gia ngày hôm qua.
Hiện tại, đám người xem thường hắn từ thôn quê đi ra đã biết sợ.
Đây cũng là 1 chuyện tốt.
Cứ thế trong thư phòng của phủ nha, Lâm Quý vượt qua một buổi sáng rất tẻ nhạt.
Hết giờ.
Sau khi Điền Văn Lượng đi khỏi, phụ tá cho Lâm phủ được đổi thành 1 vị lão sư gia có kinh nghiệm phong phú.
Vị này mới được an bài tới từ đêm qua.
Vị lão sư gia này nghe nói đến sự tình của Điền Văn Lượng sự tình thì không dám chậm trễ, suốt đêm qua, ông ta đã sửa sang lại tất cả tư liệu trong thời gian gần nhất.
Sáng sớm, một phần văn thư tổng hợp của các thị trấn ở Lương Châu đã được tóm tắt và đặt ngay ngắn trên mặt bàn của Lâm Quý.
Lâm Quý bỏ ra nửa canh giờ đã xem xong tất cả.
Nói ngắn gọn, ngoại trừ huyện Lương Hà, các nơi phía dưới đều gió êm sóng lặng.
An bình quá mức tưởng tưởng.
"Lừa trên gạt dưới." Lâm Quý bỏ văn thư xuống, đánh một cái ngáp.
Hắn sao lại không biết đạo lý ở trong đó.
Những người làm việc ở phía dưới, chỉ cần họ còn có thể giải quyết được, vậy thì chuyện lớn sẽ biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, kiên quyết không gây thêm phiền phức mà báo lên phía trên.
Nếu gặp chuyện không giải quyết được.
Vậy mọi người cùng nhau xong đời, ai cũng đừng nghĩ sống tốt nữa.
Nhớ tới vụ án ở huyện Lương Hà, Lâm Quý lộ ra vài phần lo lắng. Tuy Triển Thừa Phong cũng đã đi dò xét rất nhiều ngày nhưng một mực vẫn không tin tức nào truyền đến. Điều này đã nói rõ vụ án này vô cùng khó giải quyết.
"Chẳng lẽ Triển đại nhân cũng bị mắc vào bẫy rồi a?" Nghĩ tới đây, tâm tình Lâm Quý không khỏi trở nên trầm trọng. Nếu ngay cả người có tu vi Đệ Lục cảnh như Triển Thừa Phong đều bị vây ở huyện Lương Hà, Sự tình có thể nói là vô cùng hỏng bét.
"Được rồi, dù sao ta cũng chỉ là 1 tổng bộ đầu Đệ Tứ cảnh cấp thấp, nếu xảy ra chuyện, tự nhiên có người của tổng bộ đến xử lý, ta cứ nghĩ ngợi nhiều làm gì."
Đúng lúc này, Chu Doanh sốt ruột gõ cửa lớn của thư phòng, việc này đã cắt đứt suy nghĩ của Lâm Quý.
"Chuyện gì gấp gáp vậy?" Lâm Quý cau mày hỏi.
"Đại nhân, mời ngài đi sang đại sảnh xem một chút đi, có người ở phía trên đến."
"Người ở phía trên?" Lâm Quý thoáng cái thanh tỉnh, cau mày truy vấn.
"Ta. . Ta cũng không nói được rõ ràng, ngài cứ qua xem sẽ rõ." Chu Doanh nói lấp lửng.
Mang theo tâm trạng nghi ngờ, Lâm Quý bước nhanh ra khỏi thư phòng, hắn đi tới trong hành lang.
Giờ này khắc này, đám người Tôn Hải đã có mặt trong hành lang, có điều họ chỉ đang cười khổ đứng ở một bên.
Trong nha môn còn có 1 quan văn, y cũng đang đứng đợi ở bên cạnh.
Ngay ở chính giữa đại sảnh, một người toàn thân mặc trang phục màu trắng, đây là một nữ tử trẻ tuổi dáng vẻ có chút anh khí.
Cô gái này tuổi tác đại khái khoảng 20 tuổi, tóc dài buộc thành đuôi ngựa rủ xuống sau lưng, một đôi mắt vừa sáng ngời vừa nghiêm nghị nhìn qua trông rất uy nghiêm.
Cặp mắt nàng không ngừng đảo qua trên thân mỗi một người trong nội đường, đến khi nàng nhìn đến Lâm Quý mới chịu dừng lại.
Lâm Quý khẽ nhíu mày.
"Xin hỏi cô nương từ đâu đến? Không biết nơi đây là phủ nha của Lương Châu sao? Lại dám để mấy vị đại nhân cùng các bộ đầu trong thành . . ."
Lời còn chưa nói hết, hắn chợt thấy cô gái này lấy ra một tấm lệnh bài từ trong ngực.
Thoạt nhìn, lệnh bài này có chút cổ xưa, màu sắc xám bạc, phía trên có khắc một chữ 'Du'.
Nhưng Lâm Quý biết rõ, ở mặt sau lệnh bài, nơi mà hắn không nhìn thấy, chắc chắn có trạm trổ những ngôi sao.
Nữ tử giơ lệnh bài về phía Lâm Quý.
"Ta là Lục Chiêu Nhi."
Lâm Quý lập tức khom mình hành lễ.
Nhưng cũng không phải là đại lễ, hắn chỉ hơi hơi khom người.
"Tổng Bộ của Lương Châu là Lâm Quý, bái kiến Lục du tinh."
Lâm Quý biết lệnh bài kia tượng trưng cho thân phận Du Tinh quan của Giám Thiên Ty, lĩnh chức quan ngũ phẩm.
Du Tinh quan hành tẩu trong thiên hạ, trảm yêu trừ ma, sử lý các sự việc bất công, điều tra tham quan ô lại.
Tuy Lâm Quý đã hành lễ, nhưng trong lòng hắn lại bĩu môi nở nụ cười khổ.
Làm sao ngày tốt mới qua có nửa buổi, thì Du Tinh quan đã tới cửa, đám người này chính là sao quả tạ, nếu không có chuyện gì lớn thông thường bọn họ sẽ không chịu xuất hiện.
Ngay thời điểm Lâm Quý đang oán thầm, Lục Chiêu Nhi đã đi tới trước mặt hắn.
Lâm Quý chợt ngửi được một làn gió thơm ngát.
Tiếp đó hắn chợt nghe được lời nói mà hắn tuyệt đối không muốn nghe.
"Chỉ có ngươi là Đệ Tứ cảnh sao? Cùng ta rời đi thôi."
Tiếng nói vừa dứt, Lục Chiêu Nhi cũng mặc kệ Lâm Quý phản ứng như thế nào, nàng cứ vậy quay người đi ra ngoài.