Mã Nho lau mồ hôi trên mặt, hỏi một cách đầy thận trọng: “Đại nhân đang hỏi đến là…”
“Ngươi thử nói xem?” Lâm Quý nheo mắt lại.
“Dạ dạ, hạ quan hiểu rồi”. Mã Nho lập tức trả lời nhanh nhảu: “Sự việc đại nhân đây đang hỏi đến chắc chắn là lý do tại sao dân
chúng trong huyện ai ai cũng sa sút tinh thần, mệt mỏi?”
“Ừm”
“Chuyện này hạ quan cũng khó mà giải thích rõ được, hay để người đứng đầu huyện ra nói vậy”
Thấy Lâm Quý không có ý là ngăn cản, Mã Nho vội gọi tên nha dịch dặn dò đôi ba câu.
Không lâu sau, một người thanh niên trẻ tầm ba mươi xuất hiện ở sảnh sau.
“Bộ đầu huyện Sơn Viễn - Thường Hoài, tham kiến Tổng bộ đại nhân”
Thường bộ đầu sau khi hành lễ xong, quay người thì nhìn thấy Lục Chiêu Nhi, vội hỏi: “Vị này là…”
“Vị này là Lục Du Tinh”. Lâm Quý giới thiệu.
“Du Tinh Quan”. Nghe xong sắc mặt Thường Hoài lập tức biến sắc.
Những kẻ dưới chướng Giám Thiên Ty, có ai mà không biết uy danh của Du Tinh Quan? Ngày thường không gặp thì cũng bỏ đi,
còn nếu như gặp được thì chắc chắn là đang nhận một vụ án lớn mà trong kinh thành ai ai cũng chú ý.
Thường Hoài lại hành lễ thêm lần nữa, hắn hạ giọng hỏi nhỏ: “Dám hỏi Lâm đại nhân, Lục Du Tinh, huyện Sơn Viễn rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì?”
Lục Chiêu Nhi không thèm chú ý, chỉ nhìn về phía Lâm Quý.
“Không liên quan đến ngươi à”. Lâm Quý nói như đùa, hỏi thẳng: “Dân chúng trong huyện không lẽ có chuyện gì sao?”
Vừa nói, Lâm Quý vừa nháy nháy mắt, dùng thần thông lén thám thính tình hình trong huyện.
Nhưng kết quả lại vượt xa dự đoán của Lâm Quý.
“A? Sao đến các ngươi cũng như vậy?”
Lâm Quý xoay người, đi đến trước Mã Nho và Thường Hoài, ngập ngừng hồi lâu rồi hỏi: “Một người thì tu vi Tam cảnh, một người thì danh phận cao quý, có được sự bảo vệ của Tần Quốc. Vậy mà sao đến hai ngươi đây cũng có dáng vẻ thiếu khí lực như vậy?”
“Cái này…”. Thường Hoài bật cười lên 2 tiếng, “đại nhân có lẽ cũng nhìn ra được trong huyện có tà ma đang quậy phá”
Lâm Quý quay lại chỗ ngồi của mình.
“Nói rõ thử xem”
Thường Hoài gật nhẹ đầu nói: “Chuyện này xảy ra cũng đã gần một tháng, nhưng oán nương kia vốn chưa từng hại ai cả”
(*oán nương: người đàn bà thù hận)
“Oán nương?” Lâm Quý nhíu mày, hướng mắt về Lục Chiêu Nhi: “Ngài có từng nghe qua chưa?”
“Chưa, trong Quỷ quái chí dị cũng chưa từng thấy ghi chép lại”. Lục Chiêu Nhi đáp lời
Lâm Quý vội nói: “Đại nhân, oán nương này là đến từ truyền thuyết của huyện Sơn Viễn”.
Lâm Quý nhìn về phía Thường Hoài.
Phong tục dân gian của huyện Sơn Viễn còn tính bảo thủ, mọi gia đình đều không thích giao lưu với người ngoài, xuất giá gả đi hay cưới về đều là người trong huyện cả, rất ít người ngoài.
Đại khái là tầm một tháng trước, công tử của Tưởng gia trong huyện, tên Tưởng Trường Thanh đưa một cô gái về, nói muốn kết hôn với nàng ta, nhưng sau hôn lễ hai ngày, cô gái ấy bỗng mắc chứng bệnh lạ rồi qua đời.
“Mới ngày thứ hai mà đã chết rồi?” Lâm Quý lạnh lùng nói: “Chuyện này mà không quỷ dị mới kì lạ đó”.
Lâm Quý ngõ ý để Thường Hoài tiếp tục kể.
“Trong huyện có truyền thuyết, nếu cưới một cô gái từ ngoài vào, sau khi gả vào huyện Sơn Viễn, nếu bị chết yểu hồn sẽ hoá thành oán nương để báo thù”
“Oán nương kia báo thù thế nào?” Lâm Quý có chút hiếu kì.
Một tháng nay không hề có ai bị chết, nhưng tinh khí của mọi người trong thôn thì ngày càng suy yếu, cạn kiệt dần.
Đây là kiểu báo thù kì quái gì vậy.
Thường Hoài nghe Lâm Quý kể xong, vô ý nhìn qua phía Lục Chiêu Nhi, cảm thấy có chút khó nói.
“Cứ nói thẳng!” Lục Chiêu Nhi nói
Thường Hoài cười ngượng: “Ảo mộng”
“Ảo mộng?!” Lâm Quý đột nhiên la lên
Bên này Lục Chiêu Nhi bỗng đỏ mặt.
Hoài Thường gật đầu bảo: “Vâng, nam nhân trong huyện chỉ cần ngủ, là sẽ gặp ảo mộng, nữ tử trong mộng không nhìn rõ được mặt, nhưng lại cực kì thướt tha, yêu kiều, khiến cho những người nam không đêm nào là được yên giấc”
“Nhưng không chết người, chuyện này cũng đâu phải xấu gì?” Lâm Quý vuốt cằm nói
“Đê tiện”. Lục Chiêu Nhi trừng mắt nhìn Lâm Quý
Lâm Quý lờ đi.
"Đại nhân, một hai lần thì cũng thôi, mà hàng đêm đều như vậy, ai mà chịu cho nổi”. Thường Hoài bất đắc dĩ nói, "Mỗi ngày tỉnh lại, đều sẽ cảm thấy toàn thân suy yếu, tinh khí mất dần, Cứ tiếp tục như vậy dù nhẹ thì chắc cũng giảm thọ. Đổi là ta thay cho những người dân kia…”
“Nói cũng đúng” Lâm Quý gật gù: “Mọi thứ đều phải có mức độ, cái gì quá cũng sẽ gây hại”
“Sự việc lâu như vậy, sao lại không giải quyết sớm?” Lâm Quý tiếp tục hỏi
“Hạ quan cũng nóng lòng muốn giải quyết nhưng mãi vẫn không tìm ra được đầu mối, kéo dài mãi cho đến tận bây giờ”
“Một tháng vẫn không giải quyết được, tại sao không báo lên Lương thành?”
“Thần cũng từng nghĩ sẽ báo lên, nhưng nghĩ lại Lương thành còn không lo nổi cho mình thì lo được chuyện của ai. Hơn nữa….” Thường Hoài có vẻ e ngại.
“Hơn nữa cũng chưa xảy ra trường hợp liên quan đến mạng người. Thế nên phải có người chết thì chuyện này mới trở nên quan trọng có phải không?” Nói đến đây, Lâm Quý hiểu rằng bây giờ có truy cứu đến cùng cũng chẳng có ích gì, liền lập tức đứng dậy, bảo rằng: “Chuyện này ngươi bảo là từ Tưởng gia mà ra? Vậy hãy dẫn đường đi, đến Tưởng gia một chuyến vậy”.
Thường Hoài lập tức dẫn đường.
…
Đi theo Thường Hoài, Lâm Quý và Lục Chiêu Nhi đã thẳng đường mà đi đến Tưởng gia ở huyện Sơn Viễn.
Huyện Sơn Viễn không giống với huyện Thanh Dương, bởi vì cả huyện sống rất khép kín và bảo thủ, trong huyện cũng không có nhiều gia tộc lớn và Tưởng gia là một trong những đại gia tộc hiếm hoi đó.
Đi vào Tưởng gia, gia chủ tên Tưởng Tùng đã chờ sẵn bên trong.
Dáng vẻ khoảng chừng đã đầu sáu mươi, tóc cũng đã bạc trắng, mặt thì đen thui.
Không đợi Lâm Quý mở miệng, Tưởng Tùng lạnh lùng nói: “Chuyện đó đã qua rồi, các vị không cần hỏi nhiều làm gì nữa!”
Hắn vốn đã biết mục đích Thường Hoài đến đây.
Thường Hoài lại gần nói nhỏ: “Tưởng đại nhân, đây là Tổng bộ đại nhân của Lương Châu”
Người bên ngoài không biết rõ về các chức quan bên trong Giám Thiên Ty, cũng vì đó mà tên tuổi của Tổng bộ đại nhân có chút nổi danh hơn Lục Tinh Quan một chút.
Nhưng Tưởng Tùng kia vẫn giữ nguyên thái độ cũ với sắc mặt đen đúa.
“Lão phu đây đâu phạm pháp, chỉ là trong nhà xảy ra chút chuyện kiếp nạn mà thôi! Sao hả…thưa Tổng bộ đại nhân, ngài đây cũng muốn quản chuyện trong nhà của lão sao?”
Thường Hoài tỏ vẻ hơi bất lực, quay qua nhìn Lâm Quý.
Lâm Quý thẳng thừng nói: “Chuyện nhà ông đương nhiên ta đây không quản, nhưng việc này đã ảnh hưởng đến toàn bộ dân chúng trong huyện Sơn Viễn nên nó đã sớm không còn là chuyện của một mình nhà ông nữa”
“Vậy thì đã sao?”
Lâm Quý nheo mắt, nói một cách chậm rãi: “Nếu nhà ngươi không chịu phối hợp, ta đây sẽ lấy danh nghĩa diệt gian trừ ác để bắt các ngươi rồi giết vài tên, toàn bộ những thuộc hạ còn lại đưa đi đầy hết, thế nào?”
Lục Chiêu Nhi vội nhìn sang Lâm Quý, trong mắt hiện lên chút vẻ kinh ngạc.
“Ngươi dám?” Tưởng Tùng lập tức đứng bật dậy.
Lâm Quý chỉ cười nhạt một cái, trong nụ cười ấy lộ rõ sự uy hiếp đến cực điểm.
Tưởng Tùng im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng biết sợ rồi.
“Chuyện này…cũng là do gia môn bất hạnh”.
Tưởng Tùng nhìn sang tên thuộc hạ bên cạnh, phất tay: “Đi gọi tên bất hiếu kia đến đây”
Hạ nhân quay người vội đi.
Không lâu sau đó, một người thanh niên anh tuấn bước vào trong phòng khách.
Hắn chính là Tưởng Trường Thanh.
Tưởng Trường Thanh sau khi đến, mặt cúi khom lưng, dáng vẻ lộ rõ sự sợ sệt.
Tên hạ nhân ban nãy ở phía sau dường như đã giải thích gì đó trước với hắn rồi.
Vì vậy mà Tưởng Trường Thanh sau khi hành lễ với Tưởng Tùng xong, quay qua nhìn Lâm Quý.
“Đại nhân, vị thê tử đó của ta vì nhiễm bệnh mà qua đời, ngoài ra thì chẳng có gì quái lạ ở đây cả”
Lâm Quý chau mày, chuẩn bị tra hỏi.
Tưởng Trường Thanh nói tiếp: “Nói đi cũng phải nói lại, nàng ấy đã gả vào Tưởng gia ta, là sống hay chết cũng là việc của Tưởng gia ta, không liên quan đến người ngoài”.
Tưởng Tùng ngồi một bên cũng lạnh lùng nói: “Đã nghe rõ chưa? Mọi việc là như vậy đó! Bây giờ trong huyện xảy ra cớ sự này, có phải do ả ta làm không còn chưa biết được!”
Nghe đến đây, Lục Chiêu Nhi muốn trực tiếp ép hỏi, nhưng lại bị Lâm Quý nắm tay giữ lại.
“Nếu các ngươi đã không chịu nói, vậy ta đây cũng không cưỡng ép”
Lâm Quý liền đứng lên rời đi, Lục Chiêu Nhi và Thường Hoài cũng đi theo sau.
Sau khi ra khỏi Tưởng gia, Lục Chiêu Nhi mới cất tiếng: “Ban nãy sao ngươi không để ta nói? Tưởng gia kia rõ ràng đang giấu điều gì đó”.
Lâm Quý lắc đầu: “Tưởng gia nếu có ý muốn hợp tác, cũng sẽ không để lâu như vậy rồi mà Thường Hoài vẫn không tìm được manh mối nào. Cứ như vậy mà hỏi tiếp thì cũng chẳng hỏi được gì. Ta phải có chứng cứ rõ ràng, như vậy mới có thể tra hỏi được”.