Đêm xuống, trong phòng khách của huyện nha.
Lâm Quý nằm trên giường, còn Lục Chiêu Nhi thì ngồi ở một bên với vẻ mặt không nói nên lời.
“Đây là cách của ngươi sao? Gặp tà ma kia trong mộng?”
“Nếu không thì sao? Ngay cả tình huống gì cũng không rõ ràng, chỉ dựa vào dăm ba câu là có thể xử lý vụ án?”
Lâm Quý ngáp một cái, đổi sang một tư thế thoải mái hơn.
“Làm phiền Lục Du Tinh gác đêm, nếu có dị trạng gì hãy đánh thức ta.”
Lục Chiêu Nhi gật gật đầu, không nói gì nữa.
Nàng cũng không phải là tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, kiêng kỵ cô nam quả nữ. Nếu không phải nghe Thường Hoài nói, nữ nhân trong huyện vẫn chưa bị tà ma kia quấn lấy, Lục Chiêu Nhi cũng muốn tự mình đi ngủ, để Lâm Quý giúp nàng canh giữ.
Không bao lâu sau, tiếng ngáy của Lâm Quý đã vang lên.
Lục Chiêu Nhi hết sức chăm chú đề phòng, sợ Lâm Quý xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Một đêm cứ như vậy trôi qua, cũng không xảy ra bất cứ tình huống gì.
Mãi đến sáng hôm sau, khi nắng chiếu rực rỡ, Lâm Quý mới từ từ tỉnh lại.
Sau khi đứng dậy, hắn vương vai rồi ngáp một cái thật dài.
Ngay sau đó, hắn mới nhớ tới còn có người khác trong phòng, vội vàng nhìn về phía Lục Chiêu Nhi.
“Làm phiền Lục Du Tinh rồi.”
“Ngươi ngủ rất say, sự tình thế nào, đã thấy chưa?” Lục Chiêu Nhi khẩn cấp hỏi.
Lâm Quý mím môi, suy nghĩ nửa ngày.
Lục Chiêu Nhi không nhịn được: “Ngươi nói mau lên!”
“Gặp phải.”
“Sau đó thì sao?”
“Ừ...” Lâm Quý vuốt ve mấy cái râu trên cằm, suy nghĩ nửa ngày.
“Nói như thế nào nhỉ…? Hạn hán lâu ngày gặp trận mưa?”
“Là sao?”
“Cây khô gặp mùa xuân, vui vẻ quên cả trời đất.” Lâm Quý lại thay đổi cách nói.
Lần này, Lục Chiêu Nhi nghe hiểu.
“Hạ lưu! Đó là cách ngươi phá án hả?”
Lâm Quý cũng ủy khuất.
“Tà ma kia hóa thành một người phụ nữ trẻ đẹp, vừa đến đã gọi ta là tướng công, khiến xương cốt của ta mềm nhũn! Còn không đợi ta đáp lại, nàng đã cởi xiêm y ôm lấy ta, lúc đó, ta quên mất đây là một giấc mơ...”
“Ta thật sơ suất!” Lâm Quý buông tay, dung mạo nữ tử trong mộng kia lại có vài phần phong thái, đây chính là tư tưởng kiếp trước của hắn, bảo hắn làm sao nhịn được?
“Ngươi...!” Khí tức của Lục Chiêu Nhi tràn ra ngoài, chuẩn bị ra tay.
“Đừng vội động thủ, cầm giấy bút đến.” Lâm Quý không dám nói giỡn: “Có lẽ người khác không nhớ được dáng vẻ của tà ma kia, nhưng ta lại rất có ấn tượng, ta đã ghi nhớ kỹ diện mạo của nàng rồi.”
Nghe vậy, Lục Chiêu Nhi hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Quý một cái, sau đó mới đi ra khỏi phòng.
Một lúc sau, nàng trở lại với giấy và bút.
Lâm Quý cầm lấy giấy bút bắt đầu vẽ, chỉ trong chốc lát, một bức chân dung mỹ nhân sống động đã được vẽ ra.
Lâm Quý vẽ rất thuận buồm xuôi gió.
Sau đó hắn lại gọi Thường Hoài tới, đưa bức chân dung qua.
“Ngươi nhìn thử xem.”
“Đây là tân nương tử của Tưởng gia?” Thường Hoài liếc mắt một cái đã nhận ra.
“Vậy thì không sai.” Lâm Quý gật đầu: “Chứng cứ xác thực, đến Tưởng gia tra hỏi thôi. Nếu bọn họ còn dám không nói rõ thì trực tiếp bắt người.”
Ba người cùng nhau đi tới Tưởng gia.
Lần thứ hai đi vào đại sảnh ngày hôm qua, còn không đợi Tưởng Tùng mở miệng, Lâm Quý đã trực tiếp vỗ chân dung lên bàn một cái.
Sắc mặt Tưởng Tùng lập tức thay đổi.
“Sao ngươi lại có chân dung của nàng?!”
“Đêm qua bản quan thân diện tà ma, vẽ lại dung mạo của nàng!” Lâm Quý lạnh lùng nói: “Nữ nhân này là tà ma, cũng là tân nương tử của Tưởng gia các ngươi! Tưởng Tùng, chứng cứ xác thực, ngươi thử giả bộ ngở ngẩn cho bản quan xem.”
Lâm Quý vỗ trường kiếm bên hông lên bàn.
“Nói tỉ mỉ tiền nhân hậu quả, nếu có nửa điểm giấu diếm, thì Tưởng gia các ngươi chính là đồng lõa.”
Sắc mặt Tưởng Tùng thay đổi liên tục, theo bản năng nhìn về phía Thường Hoài.
Thường Hoài lại lắc đầu.
“Lão Tưởng, ta cũng chỉ là phụ giúp phá án, đừng nhìn ta.”
Nghe nói như vậy, Tưởng Tùng trầm mặc hồi lâu mới thở dài một tiếng.
“Nghiệp chướng mà.”
“Đại nhân, con dâu của ta tên là Hoàng Thúy, là Trường Thanh quen biết khi đi du lịch bên ngoài.” Tưởng Tùng khổ sở nói: “Một tháng trước, Trường Thanh mang theo Hoàng Thúy kia trở về, nói không phải nàng thì không cưới.”
“Huyện Sơn Viễn phong bế từ trước đến nay, ít người kết hôn bên ngoài, việc này không hợp truyền thống. Bởi vậy lúc ấy ta đã rất tức giận và không đồng ý.”
“Sau đó thì sao?” Lâm Quý hỏi tiếp.
Hắn không có tâm tư đi quản phong tục trong huyện như thế nào, hắn chỉ muốn biết Hoàng Thúy chết như thế nào.
“Hoàng Thúy gả vào Tưởng gia các ngươi ngày hôm sau đã chết, lời này nói ra ai có thể tin được?”
Tưởng Tùng lại lắc đầu.
“Nhưng sự thật chính là như vậy! Hoàng Thúy kia mê hoặc con ta đến thần hồn điên đảo, bởi vậy ta mới không thể không đáp ứng hôn sự này. Nhưng ai ngờ đến ngày thứ hai, sau đại hỉ, Trường Thanh đã hoảng hốt nói, nói là… nói là…”
“Nói cái gì?”
“Nói tối hôm qua khi Hoàng Thúy ở chung phòng với hắn, sinh hoạt vợ chồng mới được phân nửa đã ngất đi, sau đó tắt thở.”
Tưởng Tùng nói đến đây, đứng dậy chua xót nói: “Đại nhân, có những nữ tử thân thể yếu ớt, việc này cũng không phải là không có.”
Lâm Quý mím môi, nhìn về phía Lục Chiêu Nhi.
Việc này thật sự có khả năng, nhưng nó cũng không khỏi quá kỳ quái.
Lục Chiêu Nhi thì nói thẳng: “Thi thể đâu? Các ngươi chôn Hoàng Thúy ở đâu?”
“Nữ tử bên ngoài gả vào chết ở trong huyện sẽ gây tai họa cho huyện, bởi vậy chúng ta không dám chôn thi thể Hoàng Thúy ở mộ phần trong huyện.”
“Ta hỏi các ngươi chôn thi thể ở đâu?” Ngữ khí Lục Chiêu Nhi nghiêm khắc một chút, lúc này còn đang nói không rõ.
“Bởi vì Hoàng Thúy gả vào Tưởng gia không hợp quy củ, bởi vậy cũng không thể vào tổ phần của Tưởng gia.”
Nghe nói như thế, Lâm Quý rút kiếm chém một trảm, chặt đứt cái bàn trước mặt.
Tưởng Tùng cuối cùng cũng sợ.
“Chúng ta ném xác nàng ở vùng hoang dã, sau đó không quản nữa.”
“Thật là lòng dạ độc ác! Dù sao cô ấy cũng là con dâu của Tưởng gia ngươi!”
Lục Chiêu Nhi nghe không nổi nữa, đứng dậy đi ra ngoài.
Lâm Quý nắm lấy cổ áo Tưởng Tùng, lôi y đứng lên.
“Đại nhân, ta...”
“Đừng nói nhảm, tìm được thi thể thì thôi, nếu không tìm thấy thi thể thì lời ngươi nói không có chứng cứ, chính là hồ ngôn loạn ngữ.”
Lâm Quý lạnh lùng nói: “Ở trước mặt Giám Thiên Ti giả mạo chứng cứ, kết cục như thế nào, không cần ta nói chi tiết cho ngươi biết, đúng không?”
Lúc này, Tưởng Tùng nào còn cứng rắn như ngày hôm qua.
“Lúc ấy ai ném thi thể?”
“Con ta Trường Thanh.”
Lâm Quý nhìn thoáng qua Thường Hoài ở một bên.
Thường Hoài hiểu ý, một lát sau đã đè Tưởng Trường Thanh ra.
“Còn nhớ chỗ ném xác không?” Lâm Quý lạnh lùng hỏi.
Tưởng Trường Thanh nhìn phụ thân mình bị người ta bắt như chó chết, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng gật đầu.
“Nhớ kỹ.”
“Dẫn đường đi.”
Buông Tưởng Tùng ra, Lâm Quý lại nói với Thường Hoài: “Chúng ta đi tìm thi thể, ngươi ở trong huyện canh giữ, đừng để người Tưởng gia chạy.”
“Tuân mệnh.” Thường Hoài đáp ứng.
Lâm Quý lại nói với Tưởng Tùng: “Ngươi cho rằng ta không nghe ra được sơ hở trong lời nói của ngươi sao? Bản quan phá án chỉ dựa vào chứng cứ, lần này nếu tìm được thi thể thì còn tốt, sau khi khám nghiệm tử thi chân tướng sẽ được phơi bày! Nhưng nếu không tìm thấy...”
“Hừ, ngươi đợi đi, đừng tưởng rằng bản quan dễ lừa gạt như vậy.”
Lâm Quý vỗ vỗ bả vai Tưởng Tùng, dẫn Tưởng Trường Thanh bước nhanh rời khỏi Tưởng gia.