Lâm Quý và Lục Chiêu Nhi mang theo Tưởng Trường Thanh đi ra thị trấn.
Tưởng Trường Thanh chỉ đường, ba người tiến thẳng về 1 khu rừng rậm ở phía Tây thị trấn.
" Tưởng Trường Thanh, chủ ý vứt xác ở nơi này là của ai?" Lâm Quý thuận miệng hỏi.
"Vâng. . Là phụ thân." Tưởng Trường Thanh rụt rè sợ hãi.
"Ngươi là trượng phu của Hoàng Thúy, chưa từng nói đỡ cho nàng vài câu sao? Cô nương kia đã nguyện ý theo ngươi về nhà thành thân, vậy mà sau khi chết, ngươi ngay cả một lời cũng không nói giúp cho nàng?"
Tưởng Trường Thanh cúi đầu không lên tiếng.
"Kẻ bất lực." Ở phía trước, Lục Chiêu Nhi lạnh lùng nói.
Lâm Quý hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn Lục Chiêu Nhi.
Việc này hình như đã khiến cho nàng tức giận rồi, có lẽ nàng đang đồng cảm với tình cảnh mà Hoàng Thúy gặp phải, cũng có thể nàng chỉ oán giận sự lạnh lùng của Tưởng gia.
Nhưng vô luận như thế nào, đây là lần đầu tiên Lâm Quý nhìn thấy Lục Chiêu Nhi biểu hiện cảm xúc rõ ràng như vậy.
Ba người tiếp tục tiến lên mấy dặm đường trong khu rừng, Tưởng Trường Thanh là người đầu tiên dừng lại.
"Đại nhân. . ." Gã nơm nớp lo sợ nhìn Lâm Quý, tiếp đó gã lại đánh giá chung quanh, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
"Sao vậy, đã đến nơi rồi ư?" Lâm Quý giương lên lông mi.
"Phải. . ."
"Thi thể ở đâu?"
"Không … không thấy." Tưởng Trường Thanh thấp giọng nói.
Lâm Quý và Lục Chiêu Nhi đưa mắt nhìn nhau.
"Bây giờ phải làm gì, thoạt nhìn tên oắt con vô dụng này giống như không có lá gan dám nói dối, xem ra quả thật thi thể đã không còn." Lâm Quý hỏi.
Lục Chiêu Nhi trầm ngâm một lát.
"Đêm nay, ngươi lại tiến vào trong mộng gặp mặt hồn mà kia đi. . . Có điều lần này không cho phép ngươi lưu luyến ở trong đó, nên hỏi điều gì hãy hỏi hết cho ta!" Lục Chiêu Nhi mang theo vài phần cảnh cáo căn dặn.
"Cũng chỉ có thể làm như vậy." Lâm Quý gật đầu.
Hai người cùng nhìn về phía Tưởng Trường Thanh.
"Đại nhân, bây giờ chúng ta trở về chứ?" Tưởng Trường Thanh nhỏ giọng hỏi.
"Sau khi trở lại, Tưởng gia có một cái tính một cái, tất cả đều tiến vào nhà lao đợi đi." Lâm Quý vỗ vỗ bờ vai của Tưởng Trường Thanh, sắc mặt lạnh dần, "Nếu vụ án này không có kết thúc, các ngươi dù một người cũng đừng hòng thoát tội."
Tưởng Trường Thanh sợ tới mức nhũn cả hai chân, gã ngồi bệt trên mặt đất.
Lâm Quý không thèm để ý đến gã, hắn nắm lấy cổ áo tên này kéo lại con đường trở về.
Đi đến trưa, ba người lại về tới huyện Sơn Viễn.
Lục Chiêu Nhi bèn ra lệnh một tiếng, toàn bộ người của Tưởng gia lập tức bị ném vào đại lao trong huyện nha.
. . .
Ban đêm.
Trong phòng khách của huyện nha.
"Lần này nếu như ngươi còn dám. . ." Lục Chiêu Nhi có vài phần hoài nghi nhìn Lâm Quý.
"Yên tâm, ta sẽ chỉ làm việc chính, tuyệt không hai lòng." Lâm Quý cắt lời, hắn vội vàng xua xua hai tay rất quyết liệt.
Lần trước bởi vì không chuẩn bị, lại thêm Lâm Quý cũng quá lâu không được gần gũi nữ nhân, hơn nữa việc này cũng chỉ giống như 1 thiếu niên mới lớn bị mộng tinh, cho nên Lâm Quý mới cả gan làm càn một lần.
Dù sao chỉ là một giấc mơ, một chút tinh khí bị mất đi, Lâm Quý chỉ cần hô hấp hai lần đã hồi phục.
Nhưng lần này tuyệt sẽ không.
"Vậy ngươi đi ngủ đi." Lục Chiêu Nhi gật đầu.
Trong nhận thức của nàng, Lâm Quý vẫn rất đáng tin cậy.
Lâm Quý vâng 1 tiếng, ngã đầu xuống nằm ngủ.
Ngay 1 khắc trước khi ý thức của hắn lâm vào yên tĩnh, quả nhiên cảnh tượng trong mơ tối hôm trước lại xuất hiện.
"Tới cũng rất nhanh." Tâm niệm của Lâm Quý vừa động, ý thức của hắn lập tức thanh tỉnh lại.
Trong khung cảnh mờ mịt phía trước, một chiếc giường mây mềm mại đến tột cùng xuất hiện.
Một vị thiếu nữ xinh đẹp đã nằm ở trên giường từ lúc nào, thân hình thướt tha ẩn hiện trong mây mù.
Giống như lần trước, nàng vẫn ôm đàn tỳ bà che đi nửa khuôn mặt, nhưng càng không nhìn rõ lại càng lôi cuốn một cách đặc biệt.
"Quan nhân. . ."
Thanh âm mềm yếu mà kiều diễm vang lên.
"Lần trước không phải gọi tướng công ư?" Lâm Quý hỏi.
Thân hình của thiếu nữ xinh đẹp này dường như dừng lại một chút, hiển nhiên nàng không ngờ Lâm Quý vừa gặp đã bông đùa.
Nam nhân ở trong huyện, ai ai đều bị mê được làm cho điên đảo thần hồn, kẻ nào cũng như mãnh thú đang động đực mà nhào tới?
Ai còn có thể phân tâm để nói chuyện đâu?
Nhưng Lâm Quý lại mở miệng 1 lần nữa.
"Hoàng Thúy, bổn quan là Tổng Bộ của Lương Châu, Lâm Quý, ta tới đây để điều tra về cái chết của ngươi."
"Giám Thiên Ty?" Thanh âm của nàng thoáng thay đổi không còn kiều mị như trước.
Sau một khắc, khí tức mờ mịt xung quanh cũng biến mất.
Chiếc giường mây đã biến thành một cái giường gỗ, một người thiếu nữ đeo mặt nạ ngồi ở bên giường, nàng đang lẳng lặng nhìn Lâm Quý.
"Ngươi tới để khuyên ta dừng tay ư?"
"Không chỉ như thế, ta còn muốn điều tra chân tướng, trả lại sự công bằng cho ngươi." Lâm Quý nói.
Trong khi nói chuyện, Lâm Quý đã cảm nhận được có điều không bình thường.
Tuy hắn đã sớm sử dụng thần thức tới dò xét, nhưng hắn lại không hề cảm giác được nửa điểm quỷ khí trên người cô gái này.
Chẳng phải Hoàng Thúy đã chết rồi sao? Bình thường khi có quỷ hồn quấy phá, cho dù chỉ là trong giấc mộng, chúng vẫn phải vận dụng quỷ khí mới đúng chứ.
Giống như lúc tu sĩ động thủ bắt buộc phải vận dụng linh khí vậy.
Chẳng phải những cảnh vật trong cơn mơ này đều do quỷ khí tạo nên sao?
Nhưng mà cho đến lúc này, Lâm Quý lại không hề dò xét được nửa điểm khác thường, thậm chí đến tận bây giờ, hắn cũng không biết mình đã tiến vào giấc mộng như thế nào.
"Công đạo của ta, ta sẽ tự lấy lại." Thanh âm của Hoàng Thúy lạnh như băng.
"Không phải kẻ hại ngươi là người của Tưởng gia sao? Oan có đầu nợ có chủ, ngươi không nên làm liên lụy đến cả huyện."
"Trong mắt của ta, nam nhân của huyện Sơn Viễn đều đáng chết!" Ngữ khí của Hoàng Thúy trở nên cực kỳ phẫn nộ.
Nghe nàng nói như thế, Lâm Quý chợt có chút ngoài ý muốn.
"Có thể giải thích một chút không?"
Hoàng Thúy cúi đầu, nàng trầm mặc một lát.
"Ngươi thật sự muốn nghe ư? Thật sự ngươi không muốn bắt ta?"
"Ta đã nói rồi, ta gặp mặt ngươi chỉ vì muốn trả lại cho ngươi một cái công đạo."
"Vậy ta sẽ nói cho ngươi nghe một chút đi."
Tiếng nói hạ xuống, hoàn cảnh xung quanh lại bắt đầu biến hóa.
Đây là hình ảnh 1 buổi chiều nắng đẹp, thành trì phồn hoa, ở một nhánh sông chảy qua thành, lúc này có rất nhiều con thuyền đi trên sông.
"Đây là chỗ nào?" Lâm Quý hơi tò mò.
"Thành Kim Lăng của phủ Dương Châu, đây chính là nơi ta đã gặp mặt Tưởng Trường Thanh."
Lâm Quý chú ý đến 1 chiếc du thuyền ở nơi xa.
Có một thiếu nữ mặc 1 chiếc váy dài màu vàng, chính nhất mặt ngưỡng mộ nhìn thanh sam mực khách cùng bạn bè ngâm thi tác đối.
Kia thanh sam mực khách chính là Tưởng Trường Thanh.
Váy màu vàng thiếu nữ, nên chính là Hoàng Thúy.
Nhìn khuôn mặt của Hoàng Thúy lúc này tối đa cũng chỉ 16, 17 tuổi, chính là thời điểm mà thiếu nữ hoài xuân.
"Ta và Tưởng Trường Thanh đã gặp nhau ở thành Kim Lăng, vừa thấy đã yêu, sau khi nói chuyện đã ước định gần nhau cả đời."
Trên giường gỗ, Hoàng Thúy đeo mặt nạ thấp giọng nói: "Vì vậy, ta đã theo hắn đi tới huyện Sơn Viễn này."
Cảnh tượng trước mắt Lâm Quý không ngừng biến hóa.
Có cảnh ban đêm ở thành Kim Lăng, từng đôi tài tử giai nhân dựa sát vào nhau.
Có buổi chiều mưa to ào ào, hai người vui cười bên trong đình.
Giữa núi non trùng điệp, Tưởng Trường Thanh và bạn bè lấy cảm hứng núi sông ngâm thi phú từ, hào tình vạn trượng.
Còn có cảnh trong rừng, Tưởng Trường Thanh cẩn thận cõng Hoàng Thúy lội qua dòng suối.
Cuối cùng, cảnh tượng dừng lại khi hai người kết bạn đi đến huyện Sơn Viễn.
"Tại sao Tưởng công tử lại mang theo 1 nữ nhân trở về?"
"Không được, ta phải báo lại việc này cho Tưởng lão gia."
"Cô gái này không hiểu lễ nghi sao, ăn mặc như vậy đi ra ngoài, thật sự làm bại hoại nề nếp gia đình của Tưởng gia."
Hầu như tất cả những người từng nhìn thấy Hoàng Thúy đều tỏ ra chán ghét.
Giống như nữ tử chưa có gia đình đi ra ngoài là lỗi lầm rất lớn.
Nhưng điều đặc biệt là Tưởng Trường Thanh chỉ cúi đầu che mặt mà đi, gã cũng chưa từng nói câu nào biện hộ thay cho Hoàng Thúy.
Thấy một màn này, Lâm Quý cũng ngẩng đầu nhìn Hoàng Thúy.
Hoàng Thúy lại nở nụ cười nói.
"Tiếp tục xem tiếp đi."