Chương 90: [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Tức giận

Phiên bản dịch 9575 chữ

Hình ảnh tiếp theo mô tả cuộc sống của Hoàng Thúy sau khi đi đến huyện Sơn Viễn, nàng luôn bị người khác gây khó dễ.

Mỗi đi Hoàng Thúy đi ra ngoài, luôn luôn có người thầm mắng nàng ở phía sau.

Họ nói gì đó về việc nữ nhân từ bên ngoài đến sẽ đưa tới tai hoạ đến cho huyện nhà vân vân....

Không chỉ mắng nàng, thậm chí họ còn mắng cả Tưởng Trường Thanh là người không hiểu chuyện, lại dám mang nữ nhân ở bên ngoài về huyện.

Đến Tưởng gia, Tưởng Tùng đã xuất hiện, lão dùng 1 cây quải trượng đánh đuổi Hoàng Thúy ra ngoài.

Tưởng Trường Thanh cũng chỉ đứng nhìn ở bên cạnh, gã cũng không dám mở lời xin tha cho nàng.

Hoàng Thúy rời khỏi Tưởng gia, nàng cũng không có nơi nào để đi, tất cả khách sạn ở trong huyện đều không cho nàng ở lại.

Thời điểm nàng rời đi, Tưởng Trường Thanh nói với nàng hãy chờ gã ở một ngôi đình nghỉ mát phía ngoài thị trấn.

Hình ảnh dừng lại, thanh âm của Hoàng Thúy lại vang lên.

Tuy không thể nhìn thấy biểu cảm của nàng sau mặt nạ nhưng qua giọng nói nàng rõ ràng đang rất đau khổ.

"Y bảo ta hãy quay về Kim Lăng."

"Gã đưa ngươi từ ngàn dặm xa xôi mang về, rồi lại bảo ngươi đi?" Lâm Quý cảm thấy rất khó tin.

Hoàng Thúy gật đầu.

"Lúc đó ta lấy cái chết ra đe dọa, y rất sợ, sau đó y mới nói để cho ta ở lại."

Khi đang nói chuyện, cảnh tượng xung quanh lại biến đổi.

Đây là ngày đại hỉ của Tưởng gia.

Nói là đại hỉ, nhưng khung cảnh lại không có giăng đèn kết hoa.

Hình ảnh chỉ mổ tả một tiểu viện phía trong hậu viện ở Tưởng gia, trên cửa phòng chỉ dán một chữ hỷ đơn giản.

Khách nhân cũng chỉ có 1 ít hảo hữu của Tưởng Trường Thanh ở trong huyện.

Đến chập tối, tiệc cưới cũng tàn.

Bên trong sương phòng của tiểu viện, ánh nến xuyên qua chữ hỷ màu đỏ, lúc này trong phòng ngủ vẫn còn mang lại 1 chút bầu không khí của đêm động phòng.

Hoàng Thúy đội chiếc khăn cô dâu màu đỏ ngồi bên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy căng thẳng và vui sướng.

Nàng căng thẳng nhắm mắt lại.

Khi cảm thấy có người mở ra khăn cô dâu, thân thể của nàng bắt đầu run rẩy.

Nàng bị người đẩy ngã, hết thảy đúng như nàng đoán trước, cuối cùng nàng đã gửi gắm cuộc đời cho người mà nàng ưa thích.

Đột nhiên, Lâm Quý thấy cảnh tượng trước mắt quay cuồng.

Sau đó…

Hoàng Thúy mở mắt ra, Tưởng Trường Thanh đang tìm tòi trên giường tân hôn, gã không phát hiện thấy màu đỏ.

"Chuyện này là thế nào?" Tưởng Trường Thanh sắc mặt xanh mét chất vấn.

"Ta thề với trời, ngươi là người đàn ông đầu tiên của ta!"

"Vậy nàng giải thích việc này như thế nào?"

Vẻ mặt của Hoàng Thúy ngơ ngác, nàng cũng không biết giải thích ra sao, bởi vì nàng chắc chắn đây là lần đầu tiên của nàng!

"Tiện nhân!" Tưởng Trường Thanh giận dữ đổi giọng , gã vung tay tát nàng một cái, tiếp đó đóng sập cửa đi ra.

Trong phòng chỉ còn lại Hoàng Thúy đang che mặt mà khóc không ra tiếng, q mình nàng lẻ loi trơ trọi ngồi phía đầu giường.

Không bao lâu sau, một người tiến vào trong gian phòng, y lại đẩy ngã Hoàng Thúy như lần trước. Lúc này Hoàng Thúy chìm vào hôn mê, nàng còn tưởng rằng Tưởng Trường Thanh lại tiến vào.

Sau đó, Hoàng Thúy mới nhìn rõ kẻ nằm sấp ở trên người mình không phải Tưởng Trường Thanh, mà là một người bạn của Tưởng Trường Thanh tham dự tiệc cưới hôm nay.

Sắc mặt Hoàng Thúy tái nhợt, xấu hổ vô cùng, nàng vội vàng đẩy gã nam nhân kia ra, cuốn chăn lên che chắn thân thể. Thời điểm này, ngoại trừ rơi nước mắt, một câu Hoàng Thúy cũng nói không nên lời.

Tâm nàng như tro tàn, không biết làm thế nào ứng phó với cục diện trước mắt.

"Tàn hoa bại liễu từ bên ngoài gả tới, tướng công ngươi đều đã đồng ý rồi, chúng ta chỉ vui đùa một chút không được sao?" Người nọ chỉ để lại một câu nói như vậy rồi đi ra.

Tiếp đó Tưởng Trường Thanh xuất hiện.

Dường như Tưởng Trường Thanh đã biết chuyện xảy ra nơi này, gã một mực mắng nàng là nữ nhân ti tiện.

Lúc này Hoàng Thúy cũng đã dừng khóc, nàng ra sức đuổi Tưởng Trường Thanh đi ra ngoài.

Nàng mặc lại quần áo, không phải hôn phục, mà là chiếc váy dài màu vàng nàng đã mặc từ Kim Lăng tới đây.

Lau đi son phấn trên mặt, nhổ Phượng trâm trên đầu xuống.

Hôn phục bị cắt vụn, đai lưng thắt trên xà nhà.

Cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên im bặt.

Chỉ còn cặp mắt lờ mờ của Hoàng Thúy phía sau mặt nạ, nàng nhìn Lâm Quý nói.

"Như thế nào? Ngươi nói những người này có nên giết hay không!"

Lâm Quý không nói ra lời.

Hắn trầm mặc nhìn nàng, một cỗ ức khí kẹt ở trên ngực khiến cho hắn cảm thấy rất khó thở.

Lâm Quý không biết nên nói gì, hắn cảm thấy trả lời thế nào cũng không đúng.

"Ta muốn trả thù bọn họ, quá đáng sao?"

"Ta không biết." Lâm Quý lắc đầu.

Sau khi trầm mặc thật lâu, Hoàng Thúy lại mở miệng trước.

"Ngươi có biết vì sao ta phải đeo mặt nạ không?"

Lâm Quý ngẩng đầu.

"Thật ra ta vẫn chưa chết."

"Không chết?"

Ngồi trên giường gỗ, Hoàng Thúy bỗng giơ tay lên, một con côn trùng đen sì xuất hiện trên lòng bàn tay của nàng.

"Chính Đồng Mệnh cổ đã cứu ta một mạng, ta là người của Hoàng gia ở Duy Châu."

Thanh âm của Hoàng Thúy rất bình tĩnh.

"Hoàng gia chuyên dưỡng cổ, ngay từ bé, mỗi một vị hậu bối của dòng chính đều sẽ nuôi 1 con Đồng Mệnh cổ ở trong ngực. Nếu như có nguy hiểm về tính mạng, con Đồng Mệnh cổ này sẽ chết thay cho chủ nhân một lần."

"Nhưng dù vậy, sau khi ta thắt cổ, vẫn có ba ngày bị chết lâm sàng. Ngươi biết khi ta...tỉnh lại chuyện gì xảy ra không?"

Hoàng Thúy tháo cái mặt nạ xuống.

Má phải của nàng rất đẹp, tràn đầy khí tức thanh xuân.

Có điều má trái lại có 1 vết thương dữ tợn, tuy miệng đã khép lại không ít, nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy được vài phần máu thịt.

"Khi đó ta đã bị người của Tưởng gia coi như 1 con chó hoang, chúng ném thân xác của ta vào bên trong rừng núi. Sau khi...tỉnh lại, ta đã thấy hai con chó hoang chính đang gặm nát khuôn mặt của mình."

Lâm Quý cố gắng thở hắt ra 1 hơi, nhưng trong lòng tích tụ vẫn không có tiêu đi chút nào.

Hắn cố nén không nhìn vào mặt Hoàng Thúy, cúi đầu xuống.

"Như vậy việc ngươi có thể tiến vào giấc mộng, cũng là dùng cổ ư?"

"Đúng vậy, ta đã thả mấy trăm con cổ vào trong huyện, nam nhân chỉ cần bị cắn, trong đêm sẽ đi vào giấc mộng do ta điều khiển."

Ngón giữa của Hoàng Thúy chợt xuất hiện một con côn trùng nho nhỏ.

Nhìn nó không khác gì 1 con kiến.

Ai sẽ để ý đến vết đốt của một con kiến chứ.

"Chẳng phải bọn họ tin vào truyền thuyết nếu có nữ nhân từ ngoài gả vào bị chết ở trong huyện, sẽ xuất hiện Oán Nương ma nữ đến báo thù sao? Như vậy ta làm giống như bọn họ mong muốn là tốt rồi, ta chính là Oán Nương, bọn họ ai cũng đừng mong thoát được."

Lâm Quý thở dài một tiếng.

"Nếu ngươi tiếp tục làm như vậy, Giám Thiên Ty sẽ ra mặt truy xét."

"Ta không quan tâm, ngươi cho rằng ta còn muốn sống ư?" Hoàng Thúy thanh âm bình thản, "Ta biết rõ Giám Thiên Ty sẽ đến! Thậm chí ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý nếu ta bị tu sĩ bắt được, ta sẽ làm như thế nào để tự sát!"

Lâm Quý mím môi.

"Ngươi còn trẻ, tương lai còn rất dài, ngươi không nên vì mấy kẻ không ra gì mà chết."

Hoàng Thúy trầm mặc lắc đầu.

Lâm Quý tiếp tục nói: "Ta cam đoan với ngươi, chuyện của ngươi ta tuyệt đối sẽ cho ngươi một cái công đạo, một cái bàn giao đủ để khiến cho ngươi hài lòng."

"Vết thương trên mặt của ngươi cần phải xử lý ngay, Giám Thiên Ty có Đoạn Tục Đan, gãy chân gãy tay còn có thể khỏi hẳn, huống chi là vết thương trên mặt của ngươi?"

"Giữ lại một cái mạng, tương lai chắc chắn sẽ có chỗ dùng. Kẻ thù của ngươi ta sẽ giúp ngươi báo, chỉ cầu ngươi hãy thu tay lại ngay bây giờ."

"Ngươi là Tổng Bộ của Lương Châu, ngươi sẽ giúp ta?" Hoàng Thúy nhìn Lâm Quý.

Lâm Quý gật đầu rồi lại lắc đầu.

"Đầu tiên ta là 1 người có lương tri, tiếp đó mới là Tổng Bộ Lương Châu."

Vừa nói, Lâm Quý nắm tay xiết chặt lại, nổi gân xanh.

"Người của Tưởng gia thật sự là không có nhân tính rồi, đáng chết!"

"Vì sao ngươi muốn giúp ta?"

"Ta chỉ là không hy vọng ngươi sẽ vì mấy kẻ cặn bã mà chết, cách làm của ngươi bây giờ cho dù ta có mặc kệ, cũng sẽ có người khác tới quản! Thừa dịp hiện tại ngươi còn không có gây ra án mạng, hãy thu tay lại ngay đi."

Thấy Hoàng Thúy lại không nói lời nào, Lâm Quý tiếp tục nói: "Người đi bên cạnh ta chính là 1 vị Du Tinh quan từ Kinh Thành tới, hai chúng ta đang điều tra bản án của ngươi. Hãy cho ta thời gian một ngày, ta sẽ trả lại công bằng cho ngươi."

"Một ngày?" Hoàng Thúy ngẩng đầu.

"Một ngày." Lâm Quý chém đinh chặt sắt nói.

Từ trên giường gỗ, Hoàng Thúy đứng dậy, nàng nở 1 nụ cười rồi đeo mặt nạ lên.

"Một ngày sau, ta sẽ chờ ngươi ở ngôi đình nghỉ mát phía ngoài thành."

Trong đầu Lâm Quý lại nổi lên cảnh tượng lúc trước.

Một khắc sau, cảnh trong mơ tản đi.

Lâm Quý mở to mắt, trực tiếp ngồi dậy.

Bên ngoài trời đã sáng.

"Thế nào? Ngươi đã điều tra xong chưa?" Lục Chiêu Nhi vội vàng hỏi.

Lâm Quý nhìn Lục Chiêu Nhi.

"Người của Tưởng gia thật là đáng chết."

Lục Chiêu Nhi ngẩn người.

"Có ý gì?"

"Ta đáp ứng vị cô nương đó, phải giúp nàng báo thù. Ta không muốn thấy nàng phải chết, cho nên ta sẽ thay nàng động thủ."

"Hoàng Thúy?"

"Phải."

Lâm Quý tóm tắt lại sự tình trong mộng cho Lục Chiêu Nhi.

Sau khi nghe xong, Lục Chiêu Nhi cũng lâm vào trầm mặc.

"Việc này. . . Chúng ta nên bắt tất cả những người có liên quan, sau đó dùng luật pháp để thẩm phán."

"Luật pháp của Đại Tần không quản được đến đầu những kẻ cặn bã này!"

Lâm Quý lắc đầu khó chịu, hắn đứng dậy đi ra ngoài.

"Dựa theo luật lệ của Đại Tần, Hoàng Thúy đã không phải Hoàng Thúy, nàng đã trở thành Hoàng thị của Tưởng gia! Cho dù người của Tưởng gia có đánh chết nàng hoặc bán nàng vào kỹ viện, Đại Tần luật lệ cũng không thể xen vào!"

Lâm Quý dừng bước, hắn đứng ở cửa ra vào nhìn lại Lục Chiêu Nhi.

"Không phải việc gì cũng đều dựa theo quy củ đi làm."

Bạn đang đọc [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    12

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!