Sau khi rời khỏi huyện nha, Lâm Quý lấy ra Nhân Quả Bộ đã lâu không dùng.
Mở đến trang còn trống, hắn viết thêm vào hai chữ Hoàng Thúy 1 cách đơn giản.
Trừ hai chữ này, hắn không viết thêm điều gì.
Lâm Quý không muốn nhắc lại những chuyện mà Hoàng Thúy đã trải qua.
Những nhân vật xuất hiện ở các hình ảnh trong mộng, Lâm Quý cũng đã nhớ kỹ.
Đầu tiên hắn đi tới bên trong đại lao gặp Tưởng Trường Thanh.
"Có phải đại nhân tới để thả ta ra ngoài?" Tưởng Trường Thanh vội vàng hỏi.
"Nói ngươi là kẻ bất lực, vẫn đúng là quá đề cao ngươi!" Lâm Quý một bước dẫm lên khuôn mặt của Tưởng Trường Thanh, đạp gã ngã ngửa trên mặt đất.
"Đêm tân hôn của ngươi và Hoàng Thúy, tại sao ngươi lại đưa một người đàn ông xa lạ vào trong phòng cưới? Đây chính là đêm tân hôn của ngươi và thê tử mà."
Tưởng Trường Thanh lập tức mở to hai mắt, toàn bộ thân thể gã cũng bắt đầu run rẩy lên.
Việc này ngoại trừ những người trong cuộc, tại sao lại bị người khác biết được?
"Cho dù ngươi không tin Hoàng Thúy, ngươi cũng không cần lăng nhục một nữ nhân yêu thương ngươi như vậy chứ! Huống hồ tại sao ngươi biết được Hoàng Thúy có nói thật hay không? Ai nói cho ngươi biết đêm đầu tiên của nữ nhân nhất định muốn thấy màu đỏ?"
"Được rồi, ta cũng chẳng muốn nói với ngươi những thứ này, ta hỏi ngươi, kẻ đó là ai?"
Khí lực của Lâm Quý lần nữa tăng thêm vài phần, đã có thể nghe thấy thanh âm xương xọ của Tưởng Trường Thanh đang vỡ ra.
Đau đớn kịch liệt và sợ hãi tử vong khiến cho Tưởng Trường Thanh vùng vẫy lên.
"Kỳ Tiến! Y tên là Kỳ Tiến!"
Lâm Quý gật đầu, nhìn về phía ngoài nhà lao hô: "Đội trưởng lao ngục ở đâu?"
"Đại nhân." Đội trưởng nhà lao vội vàng trả lời.
"Biết gia hình tra tấn chứ?" Lâm Quý hỏi.
"Dạ biết." Đội trưởng nhà lao vội vàng gật đầu.
Lâm Quý đá ngã Tưởng Trường Thanh trên mặt đất.
"Chăm sóc gã này, có cái gì làm hết cho ta, chỉ cần gã không chết, còn lại ngươi cứ xem mà làm."
Vừa nói, Lâm Quý lại lạnh lùng nhìn đội trưởng nhà lao, nhìn đến tên này trong lòng hốt hoảng.
"Đại nhân còn có chuyện gì sao?"
"Khi ta trở về vẫn còn nhìn thấy thân thể của tiểu tử này bình thường, ta sẽ nói chuyện riêng với ngươi! Tiện thể ngươi kéo cả Tưởng Tùng vào đây đi, cho cả hai cùng tiến hành tra khảo, hai cha con người này đều không phải là người."
"Tuân. . . Tuân mệnh!"
Lâm Quý gật đầu, xoay người rời đi.
Vừa mới đi tới cửa ra vào của đại lao, hắn đã nghe được tiếng kêu thảm thiết củaTưởng Trường Thanh từ sau lưng truyền đến.
Đi ra đại lao, Lâm Quý lại gặp Lục Chiêu Nhi.
Lâm Quý không để ý tới nàng, Lục Chiêu Nhi cũng không nói gì, nàng chỉ đi theo sau lưng Lâm Quý.
Tiếp đó hắn tìm gặp Thường Hoài bên trong huyện nha, sau khi hỏi thăm Kỳ Tiến đang ở nơi nào, Lâm Quý lập tức đi thẳng vào Kỳ gia.
Đá văng cửa, Kỳ Tiến đã ở bên trong nhà, y ngơ ngác nhìn Lâm Quý.
"Thường bộ đầu? Tại sao các ngươi. . ."
Một câu nói nhảm đều lười nói, Lâm Quý vung một cái tát vào cái miệng đầy răng của Kỳ Tiến, sau đó hắn kéo gã ra ngoài như kéo 1 con chó chết.
Cuối cùng hắn ném y vào trong đại lao, lại nhắc đội trưởng nhà lao gia hình tra tấn.
"Đại nhân đã tra ra sự tình của Hoàng Thúy rồi ư?" Ở một bên Thường Hoài cẩn thận hỏi.
"Ngươi chỉ cần nhìn lấy, đừng hỏi điều gì hết." Lâm Quý lạnh lùng nói.
Thường Hoài cũng không dám lại lắm miệng.
Giờ này khắc này, phụ tử Tưởng gia và Kỳ Tiến, đã bị tra tấn đến máu thịt mơ hồ, hấp hối.
Đội trưởng nhà lao cũng không dám tiếp tục tra tấn, y rất sợ ba người sẽ chết trong nhà lao.
Đuổi đi gã đội trưởng, Lâm Quý bước tới trước mặt ba người này.
"Nhân quả báo ứng chính là như vậy, các ngươi nghĩ chỉ cần không nói gì là có thể lừa dối ta sao?"
Nghe vậy, ba người này sao còn không biết hết thảy mọi việc đều đã bị điều tra xong.
"Ngươi điều tra rõ thì lại như thế nào? Hoàng. . Hoàng Thúy là ta. . Là người của Tưởng gia chúng ta, ngươi không có quyền trị tội chúng ta." Tưởng Tùng nói đứt quãng, có thể thấy lão đã hít nhiều mà thở không được bao nhiêu.
"Đại nhân tha mạng."
"Tha mạng. . ."
Tưởng Trường Thanh và Kỳ Tiến vẫn còn đang cầu xin tha thứ, bọn họ cũng cảm thấy chính mình khó có thể sống được nếu còn tiếp tục.
"Ta biết rõ luật pháp của Đại Tần không quản được các ngươi,
Nhưng ta cũng không dùng luật pháp của Đại Tần tới quản các ngươi."
Ngữ khí Lâm Quý trầm ổn.
"Đối với loại người cặn bã như các ngươi, chỉ kéo ra chém đầu thật sự là quá nhẹ nhàng! Nếu như ta là Hoàng Thúy, sau khi tỉnh lại, chuyện thứ nhất ta cần làm là tàn sát hết cả nhà các ngươi, không để lại cả người lẫn vật!"
Nói xong, Lâm Quý lại lắc đầu.
"Không, các ngươi vốn là đám súc sinh, nào phải là người."
Nói rồi, Lâm Quý rút trường kiếm ra.
Sắc mặt của Lục Chiêu Nhi khẽ biến, nàng vội vàng ngăn trở.
Nhưng Lâm Quý ra tay rất nhanh.
Một đạo kiếm quang lóe lên, ba tên này đã đầu 1 nơi thân 1 nẻo.
Ở đằng sau, Thường Hoài và lão đầu cũng giật nảy cả mình.
"Đi tìm ba cái hộp, bỏ đầu của bọn chúng vào." Lâm Quý nói.
Tiểu tử Thường Hoài lập tức rời đi.
Lục Chiêu Nhi nhíu mày nhìn Lâm Quý.
"Việc này không thể giấu giếm được, cho dù ta có tâm che giấu giúp ngươi, nhưng chuyện lớn như vậy, huyện Sơn Viễn tuyệt sẽ không dám giấu giếm, tiền đồ của ngươi. . ."
"Nếu như có thể, ta rất hy vọng phía trên có thể điều ta quay về huyện Thanh Dương làm 1 cái tiểu bộ đầu."
Lâm Quý nhẹ nhõm thở ra một hơi dài, khẩu ác khí trong ngực cuối cùng đã giải quyết.
"Ta biết rõ thế đạo chết tiệt này, khắp nơi đều là những thứ rác rưởi và những việc cặn bã! Nhưng ta chỉ là 1 Đệ Tứ cảnh nho nhỏ, làm sao ta có thể quản được hết đây?"
"Có điều nếu hiện tại ta đã gặp được thì phải quản, như vậy lương tâm ta mới có thể yên tĩnh được."
"Về phần những thứ khác, ta không quản được, chẳng lẽ ta vẫn không thể trốn được sao?"
Lâm Quý quay đầu nhìn Lục Chiêu Nhi, trong con mắt hắn mang theo tơ máu.
Lục Chiêu Nhi nói không ra lời, thật ra nội tâm của nàng cũng có vài phần đồng cảm, chỉ là nàng không ngờ Lâm Quý lại dứt khoát như vậy. Thậm chí phản ứng của hắn so với 1 vị Du Tinh quan như nàng còn kịch liệt, nên biết rằng, nàng đã điều tra tìm hiểu không ít vụ án trong 1 năm qua. Án oan, án giả, án sai nhiều vô số kể, đây cũng là lý do mà nàng phải kiên trì đi tới các châu dò xét những bản án từ xưa tới nay.
Nàng muốn dùng toàn bộ năng lực của mình, tìm lại công đạo cho những linh hồn chết oan chết uổng.
Nhưng mỗi lần lật lại bản án cũng đều sẽ làm trái với luật pháp của Đại Tần. Tiếp tục như vậy, vị trí Du Tinh quan của nàng có thể làm tiếp hay không còn khó nói, về phần những bản án cũ này càng không thể nào nói tới.
Không bao lâu, Thường Hoài đã cầm mấy cái hộp mang tới.
Sau khi xếp 3 cái đầu vào, Lâm Quý và Lục Chiêu Nhi lại cùng nhau đi ra đại lao.
"Khi còn ở huyện Thanh Dương, chẳng lẽ ngươi chưa từng gặp được bản án nào như vậy sao?" Lục Chiêu Nhi đột nhiên hỏi.
"Đương nhiên." Lâm Quý nhìn Lục Chiêu Nhi, "Huyện Thanh Dương đâu có mục nát giống như huyện Sơn Viễn."
Hai người sánh bước đi ra, họ đi tới trước cửa của huyện nha.
"Đây là lần đầu tiên ta phá luật." Lục Chiêu Nhi lại nói tiếp.
Lâm Quý dừng bước.
"Từ trước đến nay khi phá án, ta đều làm việc theo luật pháp, tuyệt sẽ không vượt qua nửa điểm."
Lục Chiêu Nhi nhìn Lâm Quý, hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Duy chỉ có lần này, ta biết rõ ngươi đã phạm pháp, ta cũng biết rõ phụ tử Tưởng gia không nên chết, dựa theo luật pháp, thậm chí ngay cả Kỳ Tiến cũng không đáng chết."
"Nhưng ta chỉ đứng nhìn, bởi vì nội tâm của ta cũng nhận thức cách làm của ngươi."
"Cảm ơn." Lâm Quý miễn cưỡng cười cười.
"Ta đều nhanh có chút mất đi lý trí rồi, đây không phải là dấu hiệu tốt." Lục Chiêu Nhi lắc đầu, nàng lại tiếp tục "Đêm nay ngươi muốn đi tới đình nghỉ mát gặp Hoàng Thúy sao?"
"Đúng, ta đã đáp ứng cấp cho nàng một cái công đạo."
"Ta sẽ đi cùng với ngươi."
"Tốt."
Tiếng nói vừa dứt, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía sau lưng.
Đó là một góc mờ mịt huyền ảo.
Không có một bóng người, cũng không có vật gì.
Lâm Quý và Lục Chiêu Nhi liếc nhìn nhau, không ai nói gì.