Đình nghỉ chân nằm ở bên ngoài huyện Thiên Nguyên.
Trên bàn đá ở trong đình, có ba chiếc hộp gấm xếp chồng lên nhau.
Lâm Quý và Lục Chiêu Nhi tuyệt nhiên không một ai mở miệng nói lời nào, cả hai chỉ ngồi im lặng cạnh nhau để chờ đợi.
Vào giờ Tý (11 giờ đêm đến 1 giờ sáng), trời đổ cơn mưa nhỏ.
Từ xa vang vọng lại tiếng bước chân.
Lâm Quý và Lục Chiêu Nhi cùng nhau ngó ra ngoài, nhìn theo hướng tiếng bước chân đang vọng lại.
Đó là một thân hình vừa uyển chuyển vừa rất đỗi quen thuộc, dáng người cao hơn Lâm Quý của kiếp trước một chút.
Chiếc váy màu vàng nhạt, đôi giày thêu ở chân đã bị bùn vấy lên vài chỗ, trên mặt vẫn là cái mặt nạ màu trắng cũ ấy.
Không cần phải nói nhan sắc và ngoại hình này xuất sắc không có lời chê, thật không hiểu nổi thẩm mỹ của những người trong huyện Sơn Nguyên này sao nữa.
Thật là lãng phí của trời!
Nhìn thấy Hoàng Thuý xuất hiện, Lâm Quý cứ tưởng mình đã đi ngao du trời đất một thời gian rất dài vậy.
“Lâm đại nhân?”
Âm thanh cất lên đã gọi Lâm Quý đang bay bổng ở đâu đâu trở về.
“Đây là lời giải thích của ta dành cho cô, cha con nhà Tưởng gia đã làm nhục cô, đầu bọn chúng đều đang ở đây”.
Đôi mắt Lâm Quý lúc này sáng lên, nhìn xuyên qua lớp mặt nạ vào đôi mắt ảm đạm của Hoàng Thuý.
Lúc này, có thể do lời nói của Lâm Quý, cũng có thể do ba cái đầu trên bàn, mà trong đôi mắt mờ mịt vô hồn kia, cuối cùng cũng đã có một chút ánh sáng.
Hoàng Thuý bước vào trong đình, cả người cô đều bị ướt mưa.
Cô ngồi xuống, ngồi ngay đối diện Lâm Quý và Lục Chiêu Nhi.
“Sáng nay, ta đã đứng ngay sau hai vị”. Giọng của Hoàng Thuý vang lên.
Nghe đến đây, Lâm Quý và Lục Chiêu Nhi nhìn nhau, mỗi người đã liệu trước được việc này rồi.
“Đây như một lời giải thích, cô có mãn nguyện không?” Lâm Quý hỏi.
Hoàng Thuý trầm lặng một lúc lâu rồi lắc đầu:
“Ta không thấy mãn nguyện, bởi bất luận dù có báo thù như thế nào thì mọi thứ sẽ không bao giờ có thể quay lại như trước nữa”.
Lâm Quý không nói gì.
Hoàng Thuý tiếp tục: “Nhưng ngài có thể làm nhiều thứ vì ta như vậy, thật sự ta thấy rất đủ rồi”.
Trong khi nói, Hoàng Thuý cởi bỏ lớp mặt nạ trên mặt cô.
Đúng lúc ngoài trời xuất hiện sấm sét, sáng cả chòi nghỉ tối tăm.
Khuôn mặt nửa xinh đẹp, nửa yêu nghiệt kia loé lên trước mắt Lâm Quý và Lục Chiêu Nhi.
“Hoàng Thuý cũng không phải người không biết tốt xấu…hai vị đến từ Giám Thiên Ty, có thể dùng thủ đoạn phạm cấm giới để giúp đỡ người tu sĩ như ta đến mức độ này, tội nghiệp ta cũng được hay vì chính nghĩa cũng được, nhưng về tình về lý, ta đây không nên cứ bức ép, bám víu người mãi không buông như vậy”.
Nghe thấy vậy, Lâm Quý cúi mặt nhìn sang Lục Chiêu Nhi.
Lục Chiêu Nhi khẽ cúi đầu, không biết là đang nghĩ ngợi điều gì.
Lâm Quý lại nhìn sang Hoàng Thuý, hắn biết đối phương đã có ý định muốn buông tay rồi.
“Hoàng cô nương đã có ý định sau này sẽ đi đâu chưa?”
“Ta không biết, có thể sẽ về lại Hoàng gia, cũng có thể đi ngao du tứ phương”. Hoàng Thuý cũng chẳng có hứng thú nói chuyện.
Nhưng vào lúc này, Lục Chiêu Nhi đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Chúng tôi giúp cô báo thù, là vì lương tâm mới làm, nhưng vì thế mà đã phạm pháp luật của Đại Tần”.
Lâm Quý và Hoàng Thuý đều nhìn Lục Chiêu Nhi.
“Cô đang nói gì vậy?” Lâm Quý hơi cau mày.
“Chuyện này chúng ta đã cho cô ấy lời giải thích thoả đáng rồi, nhưng cô ấy cũng phải cho Giám Thiên Ty, cho những bách tính vô tội của huyện Thiên Nguyên một lời giải thích chứ”.
Lục Chiêu Nhi nói xong, tuyệt nhiên không nhìn vào mắt Lâm Quý.
“Lục Du Tinh muốn bắt ta ư? Cũng phải thôi….tuy là ta chịu đựng nỗi nhục nhã oan khuất lớn bằng trời, nhưng suy cho cùng thì cũng đã làm hại đến người vô tội”.
Hoàng Thuý cười một cách rất thản nhiên.
“Lục Du Tinh muốn bắt thì cứ việc, ta đây tuyệt không kháng cự”.
“Bắt cái gì mà bắt, cô đâu hại chết ai, tội đâu đến mức đó”. Lâm Quý không can tâm, mất công nửa ngày trời lại không thể cho Hoàng Thuý một chút công đạo được sao?
Lời nói vừa dứt, khiến Hoàng Thuý đứng sững người, thâm tâm cô nghĩ hai người này phải chăng không cùng một suy nghĩ với nhau ư.
Lục Chiêu Nhi trừng mắt nhìn Lâm Quý
“Ngươi nói cái gì?!” “Pháp luật cũng nên khoan dung, đối với việc này trước đây cũng muốn phá lệ rồi, ngươi cũng đồng ý với cách làm của ta, vậy bây giờ dứt khoát đi, việc này tất cả hậu quả mình ta chịu trách nhiệm”.
Nói đến đây, Lâm Quý kéo kéo tay Hoàng Thuý, ra hiệu cô mau đi đi.
Hoàng Thuý ngơ ngác không hiểu.
“Đi nhanh đi, còn đứng đó đợi gì”. Lâm Quý cúi đầu nói nhỏ: “Nhớ kĩ sau này phải chú ý cẩn thận, cảnh giác xung quanh, tuyệt đối đừng làm những chuyện dại dột nữa”.
Hoàng Thuý gật nhẹ đầu, nhìn Lâm Quý và Lục Chiêu Nhi với ánh mắt đầy khó hiểu, sau đó cô đeo mặt nạ lên, cúi chào hai người rồi dần biến mất trong mưa.
Mãi cho đến khi bóng người Hoàng Thuý mất dạng, Lâm Quý mới quay qua nhìn Lục Chiêu Nhi.
“Tại sao ta cứ cảm thấy, ngươi mới giống là cấp trên của ta hơn nhỉ?”. Lục Chiêu Nhi nghiêng đầu, khó chịu nhìn Lâm Quý.
“Lục Du Tinh nói đùa rồi, trước mặt cô đây, ta chỉ là một Dã Yêu Bộ nhỏ nhoi mà thôi, không đáng nhắc đến”.
“Đồ mồm mép”. Lục Chiêu Nhi nhìn Lâm Quý một cái rồi cũng chẳng thèm truy cứu tiếp nữa.
“Lâm đại nhân, ngươi nói xem nếu vụ án này mà chiếu theo luật pháp Đại Tần để xử, thì sẽ có kết quả thế nào?”
“Ngươi biết đáp án mà, luật pháp Đại Tần huynh hiểu rõ hơn ta”.
“Ta muốn nghe đáp án từ chính miệng của ngươi kìa”. Lục Chiêu Nhi gằn giọng.
Lâm Quý chỉ biết lắc đầu cười trừ. Anh hiểu, Lục Chiêu Nhi là đang tìm cho mình một lý do, là tìm lý do để có được sự an ủi bản thân cho việc cô thả Hoàng Thuý đi, cũng dễ hiểu thôi, cùng là thân phận phụ nữ với nhau nên Lục Chiêu Nhi tất nhiên sẽ thông cảm nhiều hơn cho Hoàng Thuý.
“Chiếu theo pháp luật Đại Tần, Tưởng Hoàng Thị chết ở Tưởng gia, quan phủ không quản được”.
“Không quản được sao?”
“Không quản được”. Lâm Quý gật đầu.
“Sau khi gả vào Tưởng gia, Hoàng Thuý…không, Tưởng Hoàng Thị dù sống dù chết, dù bị Tưởng gia đem đi bán, hay suốt ngày bị đánh đập, đều là việc của một mình Tưởng gia”.
“Giống như loại việc cầm thú Tưởng gia gây ra, chỉ cần nhà hắn không báo cáo vụ án này lên, quan phủ không thể quản được”.
Lục Chiêu Nhi thở dài một hơi, cô xoay người, đi ra khỏi chòi nghỉ chân, cô đi vào màn đêm đang mưa tầm tã.
Cô tuyệt không dùng chút linh khí nào để tránh mưa, cô mặc cho cơn mưa phùn cuối xuân rơi ướt cả người.
Có lẽ cô muốn mượn sự thanh mát của nước mưa để khiến bản thân tỉnh táo hơn.
Cô cứ đứng yên giữa mưa gần nửa tiếng đồng hồ.
Lâm Quý đứng trong mái đình, cũng đứng yên lặng lẽ quan sát cô nửa tiếng đồng hồ.
Lục Chiêu Nhi đang dầm mưa ở ngoài, thì ra dáng người cô cũng không tệ lắm, so với Hoàng Thuý cô cũng không thấp hơn bao nhiêu.
“Nghĩ tùm lum cái gì vậy, mình hôm nay sao vậy trời?”, Lâm Quý vỗ vỗ đầu, không muốn để những suy nghĩ lung tung hiện ra nữa.
Một lúc lâu sau.
“Có thể ngươi đã làm đúng đó”. Lục Chiêu Nhi quay qua nhìn Lâm Quý, “đi thôi!”
“Đi đâu?” Lâm Quý không hiểu.
“Đến địa điểm tiếp theo” Lục Chiêu Nhi trả lời.
Lâm Quý bất lực ôm trán.
“Lục Du Tinh, đi ngay trong đêm tối thế này, còn dầm mưa nữa à”
“Không lẽ Lâm đại nhân yếu đuối đến mức không chịu được chút cực khổ này, dính chút mưa không lẽ cũng khiến anh nhiễm phong hàn hay sao”
Thân là nam nhi làm sao chịu được nữ nhân xỉa xói.
“Đi thì đi. Để về thôn lấy ngựa, tiếp tục đi về hướng Nam”
“Không lấy, cái nơi như huyện Sơn Nguyên đó cả đời này ta cũng không muốn vào lại nữa”.
Lục Chiêu Nhi ngoảnh đi, một thân một mình đi thẳng về hướng Nam.
Lâm Quý lúc này chỉ có thể chạy theo, cố bước nhanh để đi phía trước Lục Chiêu Nhi.
Hai người đều không ai nhắc đến chuyện của Hoàng Thuỳ.
Chỉ là mới đi chưa được bao lâu, bỗng trên đầu có tiếng động.
Đó là một con bồ câu, nhìn nó có vẻ rất nhanh nhẹn, linh hoạt, lại đậu trên vai của Lục Chiêu Nhi.
“Bồ câu đưa thư?” Lâm Quý chau mày, có chút khó hiểu.
“Đây là bồ câu đưa thư do Giám Thiên Ty nuôi để truyền tin đó” Lục Chiêu Nhi giải thích.
“Có an toàn không? Tu sĩ đệ nhị cảnh có thể bắt được loại bồ câu này chứ”.
“Bắt được chúng thì sao chứ?” Lục Chiêu Nhi lấy Du Tinh lệnh của mình ra, lắc qua lắc lại trước mặt bồ câu, “chúng chỉ nhận thức được lệnh bài của Giám Thiên Ty mà thôi, nên người khác dù có bắt chúng lại cũng chẳng làm gì được”.
Con bồ câu ấy đúng là mở miệng ra, từ trong miệng nhả ra một miếng giấy nhỏ.
Lâm Quý đứng một bên tỏ vẻ rất hiếu kì, chịu không nổi vội hỏi: “Viết gì vậy?”.