Lục Chiêu Nhi sau khi đọc xong thì đưa mảnh giấy cho Lâm Quý.
Theo lý mà nói, dù cho tin tức này có quan trọng hay không, làm như này đều không đúng quy tắc.
Nhưng theo bản năng Lục Chiêu Nhi lại làm như vậy.
Lâm Quý cũng không cảm thấy lạm quyền gì cả, cầm lấy mảnh giấy, thấy bên trong có bốn chữ to “Nhanh chóng về kinh” và một con dấu.
“Gọi ngươi về kinh thành? Là có vụ án cần ngươi đi tra hay sao?” Lâm Quý đưa mảnh giấy lại cho Lục Chiêu Nhi.
Nhưng khi hắn nhìn sang Lục Chiêu Nhi, thấy cô cứ chau mày, có vẻ thất thần không tập trung.
“Ngươi sao vậy?”
“Không đúng”. Lục Chiêu Nhi lắc đầu khó hiểu, “Khi ta đi ra ngoài, trong kinh vẫn còn đang xử lý những chuyện rắc rối, cả ta lẫn Du Tinh Quan đều đang ở ngoài bận nhiệm vụ”.
“Sau đó thì sao?”
Lục Chiêu Nhi nhìn sang Lâm Quý.
“Lâm đại nhân chắc không biết, sở dĩ Du Tinh Quan được gọi là Du Tinh Quan là vì hàng năm bên ngoài phiêu bạt như sao trời ấy.
Theo lý mà nói, ta ở Lương Châu chưa quay về kinh nhận mệnh được, lệnh này vốn không thể nào chỉ có ta được”.
Lục Chiêu Nhi trầm tư một lúc, rồi tiếp tục nói: “Ở bên ngoài làm nhiệm vụ cũng không phải là không có, nhưng đa phần chỉ là những việc tạm thời, kinh thành sẽ gửi bồ câu đưa thư, bồ câu nghe theo sự điều phối của Du Tinh Lệnh, tìm người gần nhất để giao phó.
“Kiểu nhận thư báo về kinh thế này, ta làm Du Tinh Quan cũng hơn một năm, đây là lần đầu tiên nhận được”.
Sau khi nghe giải thích, Lâm Quý đột nhiên hiểu ra nói: “Chắc chắn trong kinh thành xảy ra chuyện lớn rồi, vì vậy mới triệu tập các ngươi về”
“Có khả năng là vậy”. Lục Chiêu Nhi gật đầu, “phần tên trên mảnh giấy cũng gây chú ý, là con dấu của Trịnh đại nhân, Trịnh đại nhân là tổng lĩnh giám sát và điều hành, bình thường sẽ không tự làm! Lần này lại chỉ có mỗi con dấu mà không có chữ ký, rõ ràng là không chỉ gọi mỗi mình ta, vậy thì tất cả các tờ giấy đều là tiêu chuẩn”.
“Là Trịnh Lập Tân Trịnh đại nhân?” Lâm Quý nhớ ra lần trước về kinh báo cáo tình hình có gặp một vị văn thư mặt lạnh như tiền.
“Phải”. Lục Chiêu Nhi gật đầu, nhìn sang Lâm Quý “xem ra chỉ nhờ Lâm Tổng Bộ đến đây thôi, lệnh báo gấp, không thể chậm trễ, ta phải lập tức xuất phát”.
“Lục Du Tinh thuận buồm xuôi gió”. Lâm Quý chắp tay hành lễ.
“Mong được như lời ngươi nói”. Lục Chiêu Nhi gật nhẹ rồi quay người đi.
Nhưng mới đi tầm được hai bước cô quay lại nhìn Lâm Quý. “Sự việc ở huyện Sơn Nguyên, ta sẽ bẩm báo rõ từng chi tiết một, ngươi biết sai vẫn phạm, ta thì công tư bất phân, ta sẽ ghi rõ trong tấu sớ trình lên”.
“Theo lý nên như vậy”. Lâm Quý gật đầu, hắn vốn dĩ chẳng để tâm đến chuyện đó, chỉ cầu không thẹn với lương tâm là được.
Thấy hắn thản nhiên như vậy, Lục Chiêu Nhi cũng cười phì.
“Lâm Quý, chuyến đi Lương Châu này, chuyện vui nhất đối với ta là quen được ngươi. Ngày nào đó ngươi có dịp đến kinh thành, nhất định nhớ đến Lục phủ tìm ta, để ta có thể làm tròn đạo hiếu khách của chủ nhà”.
“phủ đệ Trần Quốc Công, ta chỉ là Quan Lục Phẩm nhỏ làm sao đi được?”
“Kêu ngươi đi thì ngươi cứ đi, sao hỏi nhiều quá vậy!” Lục Chiêu Nhi chau mày trừng mắt với Lâm Quý một cái, vừa cười vừa lắc đầu, quay người đi về hướng kinh thành.
Trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng của cô nữa rồi.
Lâm Quý đưa mắt nhìn Lục Chiêu Nhi hồi lâu. Cho đến khi mưa rơi trắng xoá, hắn mới cười ngây ngô, cô nàng khó tính này cuối cùng cũng đi rồi.
Trên đường trở về Lương Thành, Lâm Quý không chịu được mà cứ nghĩ đến chuyện ở kinh thành.
“Đến Du Tinh Quan còn bị gọi về, rốt cuộc trong kinh thành đã xảy ra chuyện gì.”
“Không lẽ là…?” Lâm Quý đột nhiên nghĩ đến Tháp Trấn Yêu.
Định Hồn Hàng Ma Xử đã về đến kinh thành, lẽ nào Giám Thiên Ty lại muốn mở Tháp Trấn Yêu?
“Nếu quả thật như vậy thì đây không phải là chuyện nhỏ nữa rồi”.
“Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến ta? Ta chỉ là một Tổng Bộ nhỏ nhoi”
Lâm Quý cười khẩy hai tiếng, bước chân đi nhanh hơn.
Dù trời có sập cũng có người cao hơn đỡ lấy, không tới phiên hắn phải bận tâm.
…
Về đến Lương thành, Lâm Quý nghỉ ngơi một chút ở trong phủ, thay y phục rồi đi đến Phủ nha.
Cả đoạn đường đều qua loa với sự chào hỏi của bọn nha dịch.
Sau khi đến được thư phòng của mình, ngồi xuống chưa được bao lâu thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Lâm đại nhân”. Tiếng của Chu Doanh ngoài cửa vọng vào.
“Vào đi”. Lâm Quý đáp lại.
Chu Doanh mở cửa ra nhưng không bước vào, chỉ ngó nửa người vào nói: “Lâm đại nhân, Triển đại nhân mời ngài tới nói chuyện”.
Nghe xong Lâm Quý lại ngồi xuống. “Biết rồi, ta sẽ đi ngay”.
“Đây rõ ràng là ý muốn của Triển Thừa Phong, Lâm Quý tất nhiên không dám trì hoãn, nhưng hắn cũng rất thắc mắc, mình vừa về, mới ngồi trong thư phòng chưa được bao lâu, có việc gì mà Triển Thừa Phong lại tìm hắn.
Trên đường đến hậu hoa viên của Phủ nha, Triển Thừa Phong không ở trong tiểu viện của người mà lại ở căn phòng bên cạnh Trì Đường, Hàng Si đại sư cũng ở đó.
Lâm Quý đến trước mặt, hành lễ.
“Triển đại nhân, Hàng Si đại sư”
“Ngồi đi”.
Triển Thừa Phong ra ý mời Lâm Quý ngồi, lại đích thân đưa cho Lâm Quý một tách trà.
Lâm Quý vội đỡ bằng cả hai tay.
“Triển đại nhân, ngài như vậy là xem trọng hạ quan quá.”
Triển Thừa Phong lắc đầu, bảo Lâm Quý đừng ngại.
Sau khi rót trà xong, Triển Thừa Phong đặt ấm trà xuống, nhìn sang Lâm Quý.
“Lần này đi công vụ cùng Lục Chiêu Nhi, cảm thấy thế nào?”
“Có chút mệt” Lâm Quý trả lời.
Lục Du Tinh tính tình nhanh lẹ, mới chỉ hai ba ngày mà đã đi hết huyện Sơn Nguyên rồi”.
“Ha ha, nha đầu đó tính tình là như vậy đó”.
Triển Thừa Phong không nhịn được bật cười lên.
Triển Thừa Phong quả nhiên đã biết việc Du Tinh Quan được gọi về kinh, vì thế mà không hề thắc mắc việc tại sao Lâm Quý về sớm như vậy.
Triển đại nhân đứng lên, nhìn sang Hàng Si đại sư khẽ cúi đầu, sau đó nhìn Lâm Quý.
“Ta cũng đi vài ngày, khoảng thời gian ta không ở đây, mọi việc lớn nhỏ của Giám Thiên Ty ở Lương Châu, Lâm Quý ngươi không được bỏ qua, nhớ giám sát kĩ cho ta”.
“Hạ quan hiểu rồi”. Lâm Quý đáp lời.
Triển Thừa Phong không giống với Lục Chiêu Nhi, Lâm Quý tốt nhất vẫn là nên giữ kín miệng không nên hỏi nhiều làm gì.
“Ta đi đây”. Triển Thừa Phong cười nhẹ rồi quay sang chắp tay hành lễ với Hàng Si đại sư, sau đó hắn liền rời đi.
Lâm Quý lại quay sang nhìn Hành Si đại nhân.
“Đại sư với Triển đại nhân hình như giao tình cũng thật sâu đậm?”
Hàng Si đại nhân gật đầu, cười híp mắt hỏi: “Lâm thí chủ đến Lương thành bao lâu rồi?” “Cũng được một thời gian ngắn rồi”. Lâm Quý ứng đáp ngay.
Tuy Hàng Si đại sư này là cao nhân, nhưng khi ở chung với Lâm Quý, ngài lại rất cởi mở, hoà đồng.
Uống một hớp trà, cũng không có gì đặc biệt.
Trấn Phủ Quan tự tay rót trà, cũng là như thế.
Nụ cười trên khuôn mặt Hành Si đại nhân lại càng tươi hơn.
“Lâm thí chủ, ngài nói xem Lương thành này, có nơi nào đáng để đi một lần trong đời không?”
“Đại sư vốn là người ở Lương thành, sao lại hỏi ta?”
“Lâm thí chủ cứ việc trả lời không sao cả”
Nghe như thế, Lâm Quý không ngần ngại trả lời ngay.
“Lương thành non xanh nước biếc, xứng đáng đi xem một lần”.
“Còn gì nữa?”
Lâm Quý suy nghĩ. “Ngoại thành phía Bắc có một toà tháp cao, thẳng tắp xuyên cả mây, rất đáng đi thử một lần”
“Vậy toà tháp cao đó ở đâu?”.
Lâm Quý chưa trả lời vội, đột nhiên ngây người ra. Hắn nhìn sâu vào mắt Hàng Si đại sư, sau đó liền chắp tay sám hối.
“Đến Lương thành lâu như vậy, vậy mà ta lại chưa từng đi đến Đại Lương tự bái lễ, là ta thất lễ rồi”.
“Nếu không có việc gì, ngày mai ta sẽ đi kính thăm”.
Hàng Si đại sư mỉm cười rồi đứng lên.
“Bần tăng sẽ ở trong tự đợi đại giá quang lâm”.