Đại Lương Tự lập tự còn muốn lâu hơn so với vương triều Đại Tần 1 chút.
Ở ngàn năm trước, Lương Châu vốn thuộc về Lương Quốc, mà Đại Lương Tự lại chính là Lương Quốc quốc tự.
Về phần tại sao quốc tự của triều đại trước lại có thể kéo dài đến tận hôm nay trong đế chế Đại Tần, có rất nhiều cách nói, cũng không có lời nào chắc chắn.
Có người nói từ trước khi Lương quốc diệt quốc, Đại Lương Tự đã đầu nhập vào Tần quốc; có người lại nói chính lúc Tần quốc tiến công Lương quốc, Đại Lương Tự đã bế tự không ra, bởi vậy mới có thể bảo tồn.
Nói ngắn lại thì có rất nhiều lời giải thích, nhưng khi hỏi cặn kẽ 1 chút thì lại không có ai chứng minh được kiến giải của mình.
Nhưng vô luận như thế nào, nội tình của Đại Lương Tự phải nói rằng vô cùng thâm hậu không thể tưởng nổi.
. . .
Phía Bắc Lương Thành.
Ở trên một ngọn núi vô danh, Đại Lương Tự tiếng tăm lừng lẫy chính ở chỗ này.
Lâm Quý đang bước trên cầu thang đi lên cao, hắn không hề nóng nảy từ tốn trèo lên đỉnh.
Ở hai bên, thường xuyên có thể thấy người dân trong thành đang người lên kẻ xuống.
Thoạt nhìn tình hình hương khói nơi đây rất vượng.
Khung cảnh khiến cho Lâm Quý không khỏi nhớ tới lúc trước ở huyện Thanh Dương huyện, thời điểm hắn tình cờ gặp được đại sư Hành Si trong Minh Hoa lâu.
Khi đó đại sư Hành Si cũng nhắc tới, sở dĩ ông ta rời khỏi Lương Thành bởi vì có quỷ vật vây thành. Đại Lương Tự cũng không có biện pháp gì cho nên hương khói suy bại, bởi vậy ông mới rời đi để tránh né phiền toái.
Bây giờ nhìn thấy mới biết được nhận biết của dân chúng chỉ là tạm thời.
"Phật Môn thịnh thế, quả nhiên có vài phần đạo lý." Lâm Quý thầm suy nghĩ.
Một đường đi lên cao, hắn đã đi tới trước Đại Lương Tự.
Ở trước cửa chùa, 1 vị tiểu sa di đang cầm chổi quét dọn con đường vốn không nhiễm một hạt bụi.
Trên mặt đất rõ ràng không có cả 1 chiếc lá rụng, nhưng tiểu sa di vẫn đưa chổi cực kỳ nghiêm túc, thoạt nhìn bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ lại nhiều thêm 1 chút khắc khổ, ít đi 1 chút đưa đẩy.
"Con đường sạch sẽ như vậy, các ngươi còn quét cái gì?" Lâm Quý ngừng chân hỏi.
"Hồi bẩm thí chủ, sư phụ đã nói đây là tu tâm." Tiểu sa di đáp lại.
"Tu tâm không phải tham thiền sao?" Lâm Quý lại hỏi.
"Thiền để lĩnh hội, đường vẫn phải quét."
Lâm Quý nín cười, hắn không hỏi nữa, mà hơi hành lễ nói: "Tại hạ Lâm Quý, tới tìm đại sư Hành Si."
Nghe Lâm Quý nói vậy, tiểu sa di đặt cây chổi xuống.
"Thí chủ mời đi theo ta."
Hiển nhiên tiểu sa di đã biết từ trước.
Lâm Quý đi thẳng vào Đại Lương Tự, vượt qua đại điện náo nhiệt nhất phía trước, đi tới địa phương tĩnh tu phía sau chùa miểu.
Tiểu sa di dẫn Lâm Quý đến một sương phòng phía ngoài ngừng chân.
"Hành Si sư tổ, khách nhân đã tới."
Cửa sương phòng chợt bị đẩy ra, bên trong lộ ra khuôn mặt mập mạp của đại sư Hành Si cùng với nụ cười ấm áp.
"Lâm thí chủ, mời đến đây."
Lâm Quý lên tiếng, tiểu sa di thì hành lễ cáo lui.
Sau khi vào phòng, Lâm Quý tìm 1 chỗ ngồi xuống, hắn hơi tò mò hỏi: "Có phải tiểu sa di vừa mới gọi sư tổ? Bối phận của đại sư trong Đại Lương Tự cũng không thấp a."
"Cái gì bối phận không bối phận, chẳng qua là xưng hô mà thôi, cũng nên có một xưng hô." Đại sư Hành Si cười đáp.
Lâm Quý âm thầm lắc đầu, đây chính là điểm không tốt khi giao tiếp với hòa thượng, nói cái gì cũng phải giả bộ cao thâm mạt trắc.
Hắn rất không ưa những thứ cong cong thẳng thẳng như vậy.
"Đại sư gọi ta tới Đại Lương Tự, không phải chỉ là để ta tới thăm cảnh sắc trong tự a?" Lâm Quý trực tiếp hỏi.
"Có người muốn gặp ngươi." Đại sư Hành Si cũng không định giấu giếm.
"Ai muốn gặp ta?" Lâm Quý hơi tò mò.
Ngoại trừ đại sư Hành Si, hắn cũng không quen biết ai ở Đại Lương Tự.
Nhưng còn không đợi đại sư Hành Si trả lời, cửa sương phòng lại bị đẩy ra.
Người tới là một người mặc áo cà sa, tuổi tác lớn hơn đại sư Hành Si 1 chút, thân thể đã có chút còng xuống, nhưng nhìn qua thì tinh thần vô cùng phấn chấn.
Sauk hi đẩy cửa ra người tới chỉ đứng trước cửa ra vào, lại không hề tiến vào gian phòng.
"Sư phụ, mời vào trong." Đại sư Hành Si cười kêu một tiếng.
"A di đà phật." Một thanh âm khàn khàn vang lên.
Nghe được thanh âm này, lỗ tại của Lâm Quý giật giật,
Theo bản năng cảm thấy có chút quen thuộc.
Ngay sau đó, hắn đã nhìn thấy vị hòa thượng này được đại sư Hành Si đỡ vào sương phòng.
"Lão nạp Chương Di, bái kiến Lâm thí chủ."
Lâm Quý vừa chắp tay trước ngực hoàn lễ, vừa nhìn về phía đại sư Hành Si.
"Đây là sư phụ của ta, Chương Di đại sư là chủ trì của Đại Lương Tự."
"Bái kiến đại sư." Lâm Quý vội vàng thi lễ, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy kỳ quái.
Cái pháp danh Chương Di này làm sao nghe rất quái dị, trừ điều này, thanh âm của vị phương trượng này nghe cũng có vài phần quen tai.
Nhưng dù Lâm Quý nghĩ như thế nào, hắn cũng nhớ không nổi đã nghe qua ở đâu.
Hắn cũng xác định hôm nay là lần đầu tiên mình nhìn thấy Chương Di đại sư.
Tựa hồ nhận ra Lâm Quý đang kinh ngạc, không đợi hắn mở miệng đặt câu hỏi, Chương Di đại sư đã chủ động nói: "Tên ở tục gia của bần tăng là Chương Di, trăm năm trước đi, khi ta tới Đại Lương Tự trú tạm, cũng dùng danh tự này."
"trú tạm?" Lâm Quý ngẩn người.
Trú tạm chỉ những vị nhà sư vân du bốn phương xin nghỉ lại trong chùa miểu trên đường đi. đối với các chùa miểu mà nói, tương đương là 1 người ngoài.
Tại sao 1 người ngoài lại có thể trở thành chủ trì của Đại Lương Tự?
Nhưng bất luận là Hành Si hoặc là Chương Di cũng không trả lời câu hỏi của Lâm Quý.
Sau khi Chương Di đến, Đại sư Hành Si liền không nói một lời, ông chỉ lẳng lặng đứng ở phía sau, nhường vị trí của mình cho Chương Di.
Thấy hai người đều không nói lời nào, Lâm Quý cũng không truy vấn, hắn đổi đề tài: "Đại sư muốn gặp ta ư?"
"Vâng." Chương Di gật đầu cười tủm tỉm, thần thái có vài phần tương tự đại sư Hành Si thường ngày.
Không, nên nói là phong cách Hành Si di.
Lâm Quý lại hỏi: "Kính xin đại sư nói rõ cần ta đi làm chuyện gì."
"Cũng không phải chuyện gì lớn, ta chỉ nghe qua một vị lão hữu nhắc tới Lâm thí chủ, lại nghe được 1 ít chuyện gần đây, mới tạm thời sinh lòng hiếu kỳ, muốn gặp mặt Lâm thí chủ một lần."
"Lão hữu?"
"Bình Tâm đạo nhân."
"Thiên Cơ? !" Thanh âm của Lâm Quý đột nhiên cất cao.
Từ sự kiện ở Quỷ Vương Thành, sau lại gặp được Du Thiên quan Phương Vân Sơn, Lâm Quý đã sớm có lòng kiêng kị đối với Bình Tâm đạo nhân.
Mấy lần gặp Bình Tâm đều dính vào tính kế, người như vậy, Lâm Quý cũng không muốn trêu chọc, tốt nhất trốn xa chừng nào tốt chừng đó.
Lúc này biết được Chương Di đại sư lại có liên hệ với Thiên Cơ, phút chốc Lâm Quý đã không muốn ở lại Đại Lương Tự thêm chút nào, hắn rất sợ lại bị rơi vào trong 1 cái kế hoạch nguy hiểm nào đó.
"Đại sư, ta chợt nhớ ra công việc Triển đại nhân giao cho ta vẫn chưa làm xong xuôi, nếu ngài đã không có chuyện gì khác, tại hạ xin phép cáo từ."
Không đợi Chương Di đáp lại, Lâm Quý đứng dậy định đi.
Chương Di và Hành Si đều không ngăn lại, cả hai chỉ chắp tay trước ngực để tạm biệt Lâm Quý.
Đợi đến lúc Lâm Quý rời khỏi, Hành Si mới nhìn về phíaChương Di.
"Sư phụ, Lâm thí chủ. . ."
"Phúc duyên thâm hậu, có thể bồi dưỡng." Chương Di đại sư cười tủm tỉm nói.
Hành Si lắc đầu.
"Ta không phải hỏi cái này."
Chương Di đại sư lắc đầu.
"Hắn không thoát thân được, Hàng Ma Xử. . . Còn đang ở trên tay hắn."
Chương Di nhìn Hành Si, nụ cười trên mặt phai nhạt dần.
"Thiên Cơ tính kế, từ trước đến nay đều đến nơi đến chốn. Bất kỳ quân cờ nào cũng được xài đúng tác dụng, mà không chỉ dùng xong sẽ không để ý tới nữa."
Nghe nói như thế, đại sư Hành Si hơi nhíu mày.
"Việc này là phúc hay họa?"
"Tránh không khỏi." Chư Chương Di đáp chung chung.
Hành Si cũng hiểu được, đây là sư phụ không để ông ta hỏi nhiều.
Nhưng lần này, Hành Si lại không muốn hồ đồ như vậy.
"Sư phụ, việc này liên quan rất rộng, những người liên quan đều là nhân vật lớn, thậm chí còn liên lụy đến cả hoàng gia. . ."
Hoàng gia theo như Hành Si nói, chính là hoàng thất của vương triều Đại Tần, là ngàn năm thế gia Tần gia.
Chương Di lại lắc đầu, hắn hiểu ý của Hành Si.
"Đánh cờ phải lo toàn bộ cục được mất, lúc trước ta đã nói, quân cờ phải xài cho đúng tác dụng."
"Nếu đầy đủ thông minh, hắn phải lựa chọn trở thành quân cờ của bên chiến thắng."
Nghe nói như thế, Hành Si im lặng, theo bản năng nhìn ra ngoài phòng.
Ở cuối đường, bóng lung của Lâm Quý vừa lúc biến mất không thấy gì nữa.