Trước kia, Vân Sơ thấy mình không phải do Tắc Lai Mã sinh ra, nhưng nàng dùng các loại nguyên nhân chứng minh Vân Sơ từ trong ruột nàng bò ra.
Lâu dần rất nhiều người Tắc cũng cho rằng Vân Sơ do Tắc Lai Mã sinh, chỉ là trong quá trình sinh nở phát sinh chút biến dị mà thôi, cho nên Vân Sơ mới không giống người khác. Còn cha Vân Sơ là ai, bọn họ cũng không hỏi, khi đó Tắc Lai Mã còn ở trong lều của khả hãn, nam nhân nàng từng hầu hạ không phải chỉ một người.
Vì Tắc Lai Mã cứ quả quyết như thế Vân Sơ bóp mũi mà nhận, dù sao ăn cơm của người ta thì phải nghe người ta, đó là yêu cầu đạo đức cơ bản của con người.
Giờ Lão Dương Bì cũng nói, Trần Huyền Trang và quốc chủ của Đông Nữ Quốc mới là cha mẹ của y.
Vân Sơ vẫn cho rằng mình không phải con của hai người đó, nhưng con khỉ già dùng loạt chứng cứ chặt chẽ chứng minh Vân Sơ chính là con người khác.
Chứng cứ ông ta đưa ra rất rõ ràng làm Vân Sơ tăm miệng khó cãi.
Một đứa trẻ con mới sinh ra không có tư cách nói cha mẹ mình là ai.
Giống như đàn vịt mới từ trong vỏ trứng nở ra, nếu nhìn thấy con chó đầu tiên cũng sẽ theo con chó.
Điều này khiến làm Vân Sơ có ký ức cực sâu sắc về cha mẹ thấy, cha mẹ mình coi như nuôi đứa con này uống phí rồi, nuôi một đứa con suốt này bị người ta coi là con người khác. Nếu cha mẹ y biết, không biết sẽ có cảm thụ gì?
Trời rất nóng, Vân Na vẫn thích khoác cái áo choàng lông cừu lớn của con khỉ già, ngồi trên bàn cùng con khỉ già chơi bắt đá.
Cứ để vậy đi, con khỉ già suy nghĩ như thế, Vân Sơ không quan tâm, nhưng cái thân phận đó có vẻ không tệ, ít nhất gián tiếp tăng thêm một phần bảo hiểm cho Vân Na.
Sau trên chiến hôm qua, quân Đường đại thắng, cướp được cờ lớn của Xử Nguyệt bộ, đó là một chuyện cực kỳ nhục nhã đối với bộ lạc trên thảo nguyên.
Lần này trời vừa mới sáng, người Đột Quyết liền phản động tấn công dữ dội.
Cuộc chiến không chỉ diễn ra trên tường thành, còn ở dưới chân thành, tên như châu chấu là sinh mệnh biến mất trong khoảnh khắc.
Liên tục có kỵ binh người Đường, người Tắc luân phiên đánh phá người Đột Quyết muốn đắp đất thành tường ở dưới thành.
Tường thành Quy Tư không cao chút nào, miễn cưỡng chừng bốn mét, nếu để mặc cho người Đột Quyết đắp đất, chỉ hai tiếng là người ta làm ra được con dốc dưới thành.
Nhưng trên bình nguyên đột ngột xuất hiện tòa thành cao bốn mét, làm kỵ binh Đột Quyết trong thời gian ngắn chẳng làm được gì.
Bên thủ thành không có gỗ lăn đá lăn, không có vôi sống, không có nước sắt, chỉ có cung tiễn, đao rìu, trường mâu và tảng đá.
Phía công thành trang bị đơn sơ, không thấy máy ném đá, không thành xe công thành, không thấy tiễn lâu từ từ di chuyển. Tới ngay cả xe húc để phá cổng thành cũng không có, chỉ có thang và cung tiễn.
Đây đúng là cuộc chiến cấp thấp nhưng chiến sự hung tàn cực độ.
Võ sĩ Đột Quyết cuồng nộ vứt chiến mã, dùng loan đao đục hố nhỏ trên tường, mỗi khi được một thì dẫm lên, sau đó đục cái tiếp theo, tới khi bị bên thủ thành bắn chết hoặc đâm chết.
Tên tiếp theo tiếp tục đục hố.
Trong phạm vi từ ba tới năm mét, ai cũng là thần xạ thủ.
Thi thể ngã dưới thành, thi thể ngã trên thành, dần dần xung quanh tòa thành đất chưa tới năm dặm này, xác chất như núi.
Chỉ cần không bị Đinh Đại Hữu ép rời thành tác chiến, Hà Viễn Sơn và Lưu Hùng vô cùng hữu dụng.
Chùy của Hà Viễn Sơn mất ở cuộc đột kích kia rồi, giờ hắn dùng một thanh trường mâu, cán dài ba mét làm hắn tránh được mũi tên ngoài thành, ngồi xuống chuyên môn nhắm vào người Đột Quyết nhô đầu lên tường thành, thủ pháp rất chuẩn, đâm phát nào chết phát đó.
Chỉ là phi hoàng thạch mà người Đột Quyết dùng túi da ném lên rất đáng ghét, thứ này không giết được người nhưng chuẩn xác kinh khủng, rơi lên khải giáp nghe keng keng. Vân Sơ hôm đó trị thương nhiều nhất là bị phi hoàng thạch ném trúng mặt.
Tiêu thương là vũ khí tốt, nhưng khi thủ thành thì vô dụng, một khí ném đi giết được một người Đột Quyết là người ta có thêm một thanh trường mâu.
Cuộc chiến trên thành Quy Tư rực lửa, liên tục có người ngã xuống, thành có thể bị phá bất kỳ lúc nào, nhưng trên khốn Đinh Đại Hữu lần nữa biến mất.
Vân Sơ về báo cáo tình hình thương vong, nhưng không thấy hắn ở nhà, tiếp y là một trong mấy vị quả nghị giáo úy. Nghe Vân Sơ báo cáo xong bảo y có thể đi rồi, còn nói, sau này không có chuyện gì thì đừng đến. Đương nhiên nếu có bánh bao nhân thịt trâu thì có thể tới gọi hắn.
Vì báo thù, Vân Sơ vờ như không nhìn thấy vết thương đã sưng tấy, sưng đỏ của hắn. Người ta không ưa mình thì mình việc quái gì phải giúp.
Thực ra y cũng chẳng giúp được gì, vết thương có nhiễm trùng không phải xem số mệnh.
Vân Sơ nhân cơ hội tới nơi ở của y chính Lưu Xung.
Còn chưa vào cửa đã ngửi thấy mùi thối muốn tắc thở, rất nhiều người thương bệnh ỉa đái tùy tiện ngay trên mặt đất.
Nói thật, nơi này giống lò mò hơn là y quán.
Lưu y chính toàn thân đầy máu tươi cầm cái cưa gỗ càng giống đồ tể hơn lang trung. Ông ta đang cưa dơ chân cho người ta thì nghe nói Vân Sơ tới, liền dừng phẫu thuật đi gặp.
"Nghe nói chỗ ngươi ít người chết hơn chỗ ta?"
Vân Sơ nhìn cái cưa máu me dính thịt vụn thì sợ lắm, vội nói:" Chỗ ta toàn người thương nhẹ."
"Ta cũng đoán thế." Lưu y chính nói xong lấy từ lò rèn ra một cái bàn là nung đỏ rực dí vào lưng một thương binh:
"Á ~~~"
Thương binh đó giãy như cá, Lưu y chính dẫm lên xương sống của hắn, mắng:" Vết thương chảy mủ rồi, không nướng một chút sẽ chết."
Vân Sơ ngửi thấy mùi thịt cháy, nhìn thương binh nằm ngổn ngang trong sân, phát ra những tiếng kêu gào, chỉ muốn làm sao rời khỏi đây một cách nhanh nhất.
"Ngươi là ti y tòng bát phẩm, có tư cách mở một cái trạm thương bệnh, giúp được ta ít nhiều, cần thuốc gì cứ nói, chỉ cần chỗ ta có, ngươi cứ lấy." Lưu Xung vừa nói vừa đi kiểm tra thương binh:
Vân Sơ gọi:" Không phải ngài đang cưa chân cho người ta à?"
Lưu Xung vỗ vỗ đầu nhớ ra, đi mấy bước lại lắc đầu:" Không cần, người đó chết rồi, ta đã bảo cửa chân sẽ chết, hắn vẫn muốn sống, đúng là thứ phế vật. Nam tử đại trượng phu, chết thì chết, mang tấm thân tàn phế về để liên lụy người nhà à?"
Vân Sơ thấy mấy chữ nam tử đại trượng phu dùng ở trường hợp này không ổn, định nói gì thì một thương binh bị cưa chân được hai người Hồ khiêng ra.
Vân Sơ nhìn thấy rất rõ khóe mắt người đó còn có hai hàng nước mắt, có thể thấy trước khi chết, hắn không cam tâm nhường nào.
(*) Lại cố thêm được một ngày 5 chương nữa, mắt muốn nhòe luôn, nếu sót lỗi chính tả, mọi người thông cảm nhé.