Q1 - Chương 082: [Dịch] Đường Nhân Đích Xan Trác

Phúc lợi của quan viên.

Phiên bản dịch 6770 chữ

Đã có khách tới, dù thế nào cũng nên chiêu đãi, Vân Sơ đốt đống lửa nhỏ, lấy ra ít bánh chiên mỡ trâu, xiên que qua hơ nóng trên lửa, Con khỉ già cũng lấy ra rượu lúa mạch của ông ta.

Đêm khuya trời lạnh, ngồi bên đống lửa tí tách, một cái bánh nướng thơm giòn, một ngụm rượu ngòn ngọt, hưởng thụ không tệ.

Con khỉ già là người mang tới cho người ta cảm giác rất mâu thuẫn, một mặt Vân Sơ đề phòng ông ta, mặt khác lại cực kỳ tin tưởng ông ta, ngay cả Vân Na còn có thể gửi gắm ông ta thì còn chuyện gì phải ngại: "Ông có thể đem vàng trong tay ta về Trương An không, gần đây ta cứ cảm thấy có người theo dõi."

"Theo dõi ngươi là người của Trình thị, ngươi không lên tùy tiện đưa ra cái chủ ý có thể khiến người ta bị xét nhà diệt tộc ấy. Người ta hiểu lầm, cho ngươi là tử sĩ do địch phái tới hại họ." Con khỉ gia không hiểu biết tin từ đâu chỉ trích:

Vân Sơ kinh ngạc:" Đó là chuyện có lợi cho thiên hạ, giúp tiền lưu thông thuận tiện mà."

"Thiên tử không thích, gốc mạnh cành yếu mới là căn cơ ổn định của Đại Đường. Một khi tiền tài của Trường An có thể dễ dàng ra biên ải, khiến hoàng đế ngủ không ngon." Con khỉ già dạy dỗ:

Ra là thế, Vân Sơ thở ra một hơi dài, bảo sao chiêu ăn chắc lại thất bại, chẳng lẽ bản lĩnh đời sau của mình vô dụng hết rồi, thế này chẳng phải mình thành minh châu vứt chỗ tối sao?

Sau khi ở lại Cam Châu chỉnh đốn hai ngày, Vân Sơ chuẩn bị xuất phát, có điều Đinh Đại Hữu không đi được, Cam Châu là thành thị lớn, Thương Châu chiết trùng phủ có người Cam Châu, cho nên hắn còn phải ở lại vài ngày, phân ta chút hàng hòa cho tướng sĩ.

Vân Sơ không định đợi, có Con khỉ già ở đây chẳng phải lo gì nữa, y lập tức lên đường tới Trường An.

Tứ môn học mỗi năm sau Nguyên Đán sẽ khai giảng, hiện giờ sắp tháng 9 rồi, y còn phải đi 2500 dặm nữa mới tới được Trường An, cơ bản đã vào tháng 10.

Y còn phải an gia, phải xử lý vấn đề của Phương Chính và đám Hà Viễn Sơn, thời gian hết sức eo hẹp.

Khi đội lạc đà sắp rời thành thì xảy ra chuyện ngoài dự liệu.

Một đội binh đinh lớn cùng với người bất lương canh giữ ở cổng thành, kiểm tra người qua lại, nghe nói đang truy ngã thủ phạm của thảm án chùa Mã Đề.

Thảm án chùa Mã Đề xảy ra nửa năm rồi, giờ mới truy nã thủ phạm, không phải là quá muộn à?

Vân Sơ mặc một bộ thanh sam tượng trưng cho thân phận sĩ nhân của mình, ghé tới hỏi vài câu, bất kể là binh đinh hay là người bất lương đều rất khách khí, trò chuyện vài câu, y mang vẻ mặt ngạc nhiên quay về.

Vân Sơ nhìn vào mắt Con khỉ già nói:" Chập tối hôm qua có 21 hòa thượng mới tới chùa Mã Đề bị người ta giết. Nghe nói còn lấy cạn máu của hòa thượng, rưới lên thân tượng Phật, làm tượng Phật chảy nước mắt máu."

Con khỉ già cũng học Vân Sơ nhai cam thảo, nói nhỏ:" Còn có 36 người mất tích."

Vân Sơ nhìn Con khỉ già rất lâu mới xoay người đi, đỡ Vân Na trên lưng lạc đà xuống, nắm tay nó, không cho nó chạy lung tung, con mẹ nó, biết ngay mà ở cạnh Con khỉ già này nguy hiểm lắm, chết lúc nào không hay.

Ánh mắt người bất lương nhìn chằm chằm vào mỗi người rời thành, còn thi thoảng bóp người ta vài cái.

Một người bị bóp không nhịn nổi kêu thành tiếng, cả đám người bất lương xông tới đè xuống, thoáng cái xé quần áo người ta, phát hiện trên lưng có cái mụn mưng mủ mới buông ra, đấm đá đuổi đi.

Vân Sơ lại quay đầu nhìn Con khi già, thấy ông ta rất thoải mái, còn dùng tiếng Hồ nói chuyện với người Hồ bên cạnh, tựa hồ rất tự tin.

Cái lợi của làm quan thể hiện ra ở lần kiểm tra này, không ai tới lục soát Vân Sơ và Vân Na, cả hàng hóa cũng không kiểm tra, người ta còn giúp chỉnh đốn lại lại đội lạc đà, buộc chặt dây nối giữa những con lạc đà với nhau, rất chu đáo.

Con khỉ già vừa gày vừa nhỏ, trông chẳng giống kẻ giết người, cho nên ông ta cũng không bị lục soát, còn về phần người Hồ khác bị kiểm tra kỹ càng, khiến cho bọn họ rời Cam Châu thì mặt trời lên tới ba sao rồi.

Vân Sơ vốn cho rằng vào tới trong lòng Đại Đường là an toàn, để tránh gây chú ý, y cất cả trường mâu cung tiễn đi. Sau khi nghe Con khỉ già nói, y đem hết trường mâu, đoản mâu, cung tiễn, Đường đao ra, không cưỡi lạc đà thoải mái nữa mà chuyển sang cưỡi ngựa.

Hành lang Hà Tây vào cuối tháng tám là thời điểm đẹp nhất trong năm, trời cao mây nhẹ, thời tiết không nóng không lạnh, làm người ta sinh ra nguyện vọng muốn chết già ở Hà Tây.

Tất nhiên Hà Tây bây giờ không phải Hà Tây 1300 năm sau, lúc này ở Hà Tây, Kỳ Liên Sơn xanh biêng biếc, Tuyết Sơn trắng phau phau, sông băng nằm giữa hẻm núi, gọi là động tiên cũng chẳng quá.

Lạc đà ngẩng cao đầu bước đi, tiếng chuông kêu leng keng, có người Hồ ca vang, có người kéo Hồ cầm đơn giản.

Bọn họ trông có vẻ lạc quan mà kiên cường, mắt đầy hi vọng.

Kiều mạch trên sườn núi đã chín, hạt màu đen ẩn trong tán lá đã vàng, đợi người tới thu hoạch.

"Đây mới là nơi người sống."

Vì gió thổi tới rất êm, làm Con khỉ già nhớ tới gió cát Tây Vực:" Ta nghe nói Quan Trung còn phồn hoa hơn, càng nghe nói đồng ruộng ngàn dặm, mấy nghìn năm canh tác không ngừng, nuôi dưỡng hết thế hệ người Đường này tới thế hệ người Đường khác."

"Vân Sơ, có nơi tốt như thế, chẳng trách người Đường liều chết bảo vệ nó. Nếu như ta cũng thuộc về nơi này, tướng mạo giống như ngươi, ta cũng muốn dùng mạng bảo vệ nó."

"Người Đường thật may mắn, các ngươi thực sự quá may mắn, chẳng trách bao người không ngại vạn dặm xa xôi cũng phải tới Đại Đường."

"Vân Sơ, nếu Trường An không tốt, ta sẽ vô cùng thất vọng."

Vân Sơ cứ như chẳng nghe thấy ông ta nói gì, đáp chuyện khác hẳn:" Ta tới giờ vẫn chưa hiểu, ông giết số hòa thượng đó làm gì? Ta chỉ trích không phải việc ông giết hòa thượng, mà ông giết không hết, để chạy mất 36 người."

Con khỉ già gượng gạo nói:" Nhân thủ của ta ở địa bàn người Đường không đủ, chẳng còn cách nào, đợi bọn ta tới Cô Tang còn phải giết một số hòa thượng của chùa Cảm Thông, ngươi giúp ta không?"

Vân Sơ lạnh lùng nói:" Ông nói chuyện mưu hai hòa thượng Đại Đường trước mặt quan viên Đại Đường, ông không thấy quá đáng à?"

Con khỉ già bĩu môi:" Ngươi có biết vì sao Huyền Trang trước khi vào Ngọc Môn quan lại cầu viện quan phủ không?"

Vân Sơ lắc đầu:" Làm sao ta biết được?"

Con khi già bi thương nói:" Vì năng lực của ta không đủ để bảo vệ Huyền Trang tới Trường An, có quá nhiều người muốn giết ông ấy."

"Một vị hòa thượng thôi mà, ông ấy chỉ đi xin kinh sách, vì sao lại muốn giết Huyền Trang?"

"Kinh Phật trước kia với kinh Phật mà Huyền Trang mang về khác nhau rất lớn, lớn tới mức có thể lật nhào toàn bộ lý luận trước đó. Huyền Trang giảng kinh ở chùa Lạn Đà, vạn vật yên tĩnh, ngay cả chim thú cũng lắng tai nghe, hoa sen trong ao tự nở, cá lớn màu vàng nhảy lên đài sen ..."

(*) Map đang làm dở

(*) Từ đầu tới giờ mình có cảm giác nhiều chỗ truyện này phản bác lại chính Đường Chuyên, có vẻ qua nhiều năm tác giả có cảm ngộ khác về cuộc sống nên viết lại.

Bạn đang đọc [Dịch] Đường Nhân Đích Xan Trác của Kiết Dữ 2

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    122

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!