Vân Sơ thấy Con khỉ già như chìm đắm trong hồi ức thì không làm phiền ông ta, tóm lại là Huyền Trang giảng kinh sẽ vô cùng đặc sắc, đó là điều không cần phải nghi ngờ, còn chuyện hoa tự nở, cá nhảy lên thì Vân Sơ không tin.
Thế nên thân là một quan viên chưa có công tác cụ thể, y có thể nhìn Con khỉ già giết người, nhưng dứt khoát không giúp Con khỉ già giết người.
Bất kể những hòa thượng kia làm gì để Con khỉ già nhất định phải giết họ, nhưng đức phật từ bi, giết người thế nào cũng là không đúng.
Cái thời buổi này hình như chuyện gì cũng không đúng, hình như tất cả mọi người đều coi giết người là phương thức giải quyết vấn đề hàng đầu.
Không giải quyết được vấn đề thì giải quyết người gây ra vấn đề, đây hẳn là một loại thao tác cơ bản của Đại Đường.
Điều này chẳng hề văn minh tí nào, Vân Sơ cho rằng phải cải tiến, để tương lai mình phạm sai lầm, không bị người ta tiêu diệt, còn có cơ hội mà phất cờ trở lại.
Vân Sơ không biết 36 hòa thượng đào tẩu có biết Con khỉ già chính là kẻ địch của họ không.
Hỏi Con khỉ già, người ta lại ngồi trên lạc đà nhai cam thảo, xem ra thả hồn bay đi đâu rồi, không rảnh để ý tới Vân Sơ.
Thành Cô Tang địa thế cao, cho nên không có nhiều nước như Cam Châu, thêm vào Ô Sáo lĩnh chắn mất, gió ẩm không thổi tới được, nên chẳng có nhiều màu xanh như Cam Châu.
May mắn có một con sông tên là Thạch Dương Hà chảy qua nơi này, thêm cho mặt đất khô vàng ít sắc màu.
Thành Cô Tang trông uy phong lẩm liệt, vì nó có vòng tường thành cao lớn, tầm mắt vượt qua tường thành sẽ thấy chung cổ lâu quen thuộc.
Thành phòng ở bên này nghiêm hơn Cam Châu, vì thường xuyên có người Thổ Phồn ở phía Ô Sáo lĩnh từ trên cao chạy xuống cướp bóc.
Vân Sơ lo lắng cho 2000 lượng vàng của mình, muốn mau chóng vào thành, nhưng con khỉ già không muốn, kiên trì ở lại bên ngoài thành Cô Tang cắm trại.
Thực ra cũng dễ hiểu thôi, Con khỉ già là chủ mưu và hung thủ của huyết án chùa Mã Đề gần đây, ông ta tất nhiên không muốn vào một tòa thành canh phòng nghiêm ngặt, một khi bị người ta phát hiện, ông ta mọc cánh khó thoát.
Vân Sơ ngẫm nghĩ một lúc cuối cùng thấy tình nghĩa với con khỉ già khá quan trọng, thế là dẫn theo Vân Na kiên dịnh đứng bên con khỉ già, cùng cắm trại ngoài thành.
Một con kim điêu bay vòng vòng trên đỉnh đầu, Con khỉ già giơ cánh tai đeo bao da lên, con kim điêu liền thu cánh lại đáp xuống tay ông ta.
Vân Na nhìn cảnh đó thích lắm, nó đòi con kim điêu, Con khỉ già không cho, thứ này rất nguy hiểm, không để trẻ con chơi được, nhất là đứa bé hiếu động như Vân Na. Ông ta lấy từ chân kim điêu xuống một cái ống trúc, đổ ra cuộn giấy, xem xong liền cho kim điêu ăn ít thịt tươi.
Đợi kim điêu ăn hết thịt, lại lần nữa vỗ cánh bay cao, chớp mắt hòa vào làm một với đại tự nhiên.
Có điều khi Con khỉ già nhìn thấy Vân Sơ dựng lều ở gần cổng thành, đám binh sĩ không xua đuổi, ông ta thở dài. Hành vi của y biểu lộ rõ, không muốn tham gia vào việc giết người của ông ta.
Người Đại Đường vốn chẳng có mấy thứ rau để ăn, họ thích ăn nhất là thu quỳ, vừa vặn chính là thứ mà Vân Sơ ghét nhất, cái thứ đó dinh dính chẳng có vị gì, cắn một miếng kéo thành sợi tơ, như nước mũi.
Củ cải còn được, man mát sảng khoái, cắn một miếng hăng hăn sướng miệng, không tệ.
Đáng tiếc ở Cam Châu, Vân Sơ lại thấy củ cải gặp phải vận mệnh bi thảm trong tay trù tử người Đường.
Bọn họ đầu tiên là thái nhỏ, điều này Vân Sơ ủng hộ, sau đó thì y không cách nào chấp nhận, vì trù tử cho củ cải vào cối giã nát.
Nếu như lúc này ép nước của cải ra, thêm vào thịt băm, gia vị, Vân Sơ thấy làm bánh bao củ cải hoặc là bánh củ cải cũng là món ngon.
Nhưng mà tiếc ở chỗ này, họ đem bã củ cải lấn nước đổ vào nước tương đen xì xì còn bốc mùi lên men.
Vân Sơ đối xử với củ cải tình cảm hơn nhiều, y thái thành từng miếng, rắc thêm ít muối tinh để ướp qua, thêm vào ít dấm, một ít tỏi, cuối cùng đảo nóng dầu vừng mang theo rưới lên. Chỉ nghe xèo một cái, củ cải như thế y ăn được cả đĩa.
Con khỉ già ăn tới hai đĩa.
Còn về phần bánh canh mà Vân Sơ dùng thịt cừu, lá củ cải làm ra, Con khỉ già ăn một bát.
Bánh canh hôm nay là Vân Sơ kéo mì, xé nát ném vào, dùng hành tây, củ cải, thịt cừu xào chín đổ vào nồi, cuối cùng thái thêm ít lá củ cải và hành hoa làm ra.
Có thể gọi là hương sắc vị đầy đủ.
Con khỉ già sau khi ăn xong hai bán, mới ưu sầu nói với Vân Sơ, tối nay không nên ăn quá no, khả năng còn phải chiến đấu.
Trăng trên bầu trời vừa to vừa tròn, cái đầu trọc trên mặt đất cũng tỏa sáng.
Vân Sơ nắm chặt cung nấp sau lạc đà, cực kỳ hoang mang, khi hòa thượng làm thích khách chẳng lẽ chỉ lấy khăn đen che mặt mà không che đầu à?
Đầu bọn họ chắc là vừa mới cạo, dưới ánh trăng chiếu rọi không ngờ lại phản xạ sắc lạnh.
Vân Sơ đêm rồi, hòa thượng tham gia chiến đấu nhiều lắm chỉ có 20, nói cách khác còn có 16 kẻ không rõ tung tích.
Con khỉ già không ngừng nhảy nhót trong đám hòa thượng, loan đao trong tay vung ra lần nào là có một hòa thượng phun máu ngã xuống.
Dưới ánh trăng nhìn đầu người bay lên đúng là một sự hưởng thụ rất đặc thù.
Dưới tình huống bình thường, cái miệng những kẻ đó thường mở rất to, xem ra có vẻ trước khi cái đầu bị chặt, bọn chúng muốn kêu cứu.
Vân Sơ không đứng ở chỗ sáng, y sở dĩ dẫn Vân Na dựng lều bên tường thành vì tường thành bao phủ hai huynh muội trong bóng tối.
Thân thủ của con khỉ già rất ghê gớm, Vân Sơ biết điều ấy, nhưng lão già đó có thể dùng loan đao xẻ người ta ra làm đôi thì ngoài dự liệu của y.
Khi đầu trọc tổn thất một nửa, phía đối diện đột nhiên xuất hiện một đám đầu ttọc, không thấy họ giương cung, Vân Sơ nghe thấy tiếng mũi tên rít lên, biết ngay đó là nỏ.
Dung cung ở Đại Đường không hiếm, dùng nỏ thì khoa trương quá rồi, đây là thứ triều đình cấm rất nghiêm. Hơn nữa từ âm thanh tiếng nỏ phát ra có thể thấy, nỏ đám hòa thượng cầm có lực xuyên thấu rất mạnh. Ít nhất ba người Hồ bị nỏ bắn xuyên người, đây là thứ nỏ quân dụng.
Lại có người Hồ hét lên ngã xuống, Vân Sơ vốn định bắn, khi tên sắp rời cung, y đột nhiên chuyển hướng, bắn mũi tên vào ngọn đèn treo ở góc lầu.
Đèn rơi xuống đất, nhanh chóng bốc cháy.
Đám thủ quân vốn đang xem náo nhiệt, đột nhiên phát hiện chiến hỏa lan tới bản thân, vì thế xuất phát từ cẩn thận, thêm vào quy định buổi tối không thể mở cổng, họ đẩy sảng nò dùng thủ thành ra.
Dưới sánh trăng sáng, họ nhìn rất rõ, có một đám người cầm nỏ.
Lúc này không quan tâm ai đúng ai sai, tóm lại, kẻ cầm nỏ là sai, hơn nữa dùng cường nỏ giết người gần cổng thành, với thủ quân thành Cô Tang mà nói là sỉ nhục.
"Uỳnh, uỳnh, uỳnh", một loạt âm thanh không khí bị đâm xuyên truyền vào tai Vân Sơ, y ngẩng đầu lên nhìn thấy mấy mũi nỏ thương rời thành trì, trong chớp mắt xuyên qua mấy tên đầu tọc cầm nỏ, mang thân thể họ rời khỏi chỗ cũ.
Vân Sơ thu lại cung, canh cho Vân Na vẫn ngáy khò khò, tiếp tục xem biến hóa chiến trường.
Đám đầu trọc rất thảm, xem chừng họ vốn không định dùng nỏ ở đây, nhưng 20 người phái đi không đánh lại được đám Con khỉ già, bất đắc dĩ mới mạo hiểm dùng nỏ. Còn cho rằng thủ quân trên tường thành sẽ không để ý chuyện dân gian ẩu đả, không ngờ tới họ dùng tới cả sàng nỏ.
Sau đó Vân Sơ nhìn thấy một cảnh cả đời khó quên, đám hòa thượng bắt đầu bỏ chạy, đám Con khỉ già bắt đầu đuổi theo. Sau đó nữa chẳng biết vì sao, đàn lạc đà vốn nằm trên mặt đất không ngờ cũng đuổi theo Con khỉ già.
Đợi đội lạc đà đuổi đám Con khỉ già chìm vào bóng tối, thế là dưới thành Cô Tang trống trải, chỉ còn lại Vân Sơ há hốc mồm và Vân Na ngủ say tin, còn có gì thêm thì là một con ngựa mận chín và mười sáu con lạc đà cực ngu.
Vân Sơ thộn mặt chốc lát, sau đó thở dài, đêm nay gió lớn, đắp lại áo choàng lông cừu đen mà Vân Na đá ra, hai tay ôm gối đợi trời sáng.