Khi gà gáy, trời vẫn còn tờ mờ cổng thành Cô Tang đã mở rộng, một đội kỵ binh xông ra khỏi thành, chạy chưa được bao xa thì nhìn thấy Vân Sơ, họ quay lại, bao vây hai huynh muội vào giữa.
"Tặc nhân ở đâu ra dám làm xằng làm bậy dưới thành."
Vân Sơ nhìn tên đội chính mất não trên ngựa:" Người của Thương châu chiết trùng phủ từ khi nào thành tặc nhân chứ?"
Nói rồi đưa cáo thân của mình ra, thấy tên kỵ sĩ kia không xuống ngựa, Vân Sơ cau mày:" Thấy thượng quan không xuống ngựa sao?"
Tên đội chính không biết chữ, có điều nhận ra ấn trên cáo thân, lại thấy Vân Sơ ung dung như thế, không rõ thật giả, nhảy xuống chắp tay:" Chậm trễ rồi, có điều hôm qua tặc nhân chém giết dưới thành, rốt cuộc vì nguyên do gì? Xin được cho biết."
Vân Sơ liếc thi thể trên mặt đất, thở dài:" Trừ giết người cướp của thì còn chuyện gì được nữa? Có điều người thành Cô Tang các ngươi cũng to gan lắm, cách cổng thành không xa mà cũng có tặc nhân đầu trọc giết người phóng hỏa sao?"
Tên đội chính ngu xuẩn bấy giờ mới đi xem hiện trường vụ án, có điều hắn vẫn rất thông minh, yêu cầu Vân Sơ theo người của hắn vào thành.
Vân Sơ thuận lợi gặp được pháp tào Quang Minh Nghĩa thuộc thứ sử Lương Châu, đó là quan tòng lục phẩm.
Sau khi xem qua cáo thân cùng thông báo nhập học của Vân Sơ, sương giá bao phủ trên mặt pháp tào liền biến thành nắng ấm: "Hiếm có, hiếm có, thiếu niên anh hùng, trận chiến thành Quy Tư đã lên công báo, không ngờ hôm nay được nhìn thấy tướng sĩ thủ thành cuối cùng còn lại, thấy ngươi khỏe mạnh, ta vui lắm."
"Người đâu, đưa Vân ti y tới quán dịch nghỉ ngơi."
Vân Sơ vốn đã chuẩn bị tiếp nhận tra hỏi, cũng đã sẵn sàng che đậy cho Con khỉ già, không ngờ người ta chẳng nghe đã trực tiếp đưa huynh muội họ cùng lạc đà, chiến mã tới dịch trạm đông thành.
Trước kia đi theo quân đội của Đinh Đại Hữu về, quân đội không có quyền ở dịch trạm, sau chia tay Đinh Đại Hữu ở Cam Châu đi theo Con khỉ già ăn gió nằm sương, cũng không ở dịch trạm.
Thế nên tới giờ Vân Sơ mới biết, mình có quyền ở quán dịch.
Đương nhiên, phòng trong quán dịch cũng chia làm năm bảy loại, quan tứ phẩm trở lên mới có quyền ở trong viện tử, Vân Sơ chỉ nhìn một cái đã thích ngay rồi.
Còn loại quan nhỏ tòng bát phẩm như y ở trong phòng hai người, chỉ có hai cái giường, một cái bàn, một cái đèn, hai cái bô, ngoài ra ngay cả bồ đoàn cũng không có.
Phòng quan tứ phẩm ở là cả một đại viện tử, tuy không thể gọi là rường cột trạm trổ, nhưng mà cột được sơn, có hai gian phòng ngủ, một thư phòng, một đại sảnh tiếp khách.
Toàn bộ viện tử trải gạch xanh, gạch ở chỗ râm mát còn phủ lớp rêu mỏng, trong sân còn dùng gạch đắp thành bồn hoa, lúc này mẫu đơn trong bồn hoa đã tàn, nhưng lá xanh vẫn rậm rạp che kín cả bồn hoa.
Quá đáng nhất là trong viện tử này còn có bốn tội phụ và hai tiểu tư phụ trách hầu hạ đạt quan quý nhân sống bên trong.
Dịch trưởng giống Vân Sơ, đều là quan tòng bát phẩm, mọi người cùng giai cấp, nói chuyện tất nhiên như quen đã lâu.
Tuy nhiên dịch trưởng cho rằng khả năng Vân Sơ muốn ở trong tòa viện tử này gần như không có khả năng, thậm chí có thể nói là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, vì loại hành vi này bị gọi là vượt quy củ.
Vân Sơ thấy Vân Na thích thú chạy trong viện tử như chó hoang thoát xích, nhìn cái gì cũng mới mẻ, dù là thùng sơn đỏ cũng muốn ngồi xuống thử.
Dịch trưởng Mã Quy cứ cười hì hì nhìn tiểu nữ hài tóc vàng mắt xanh nghịch ngợm không nói gì cả.
Vân Sơ nắm tay Mã Quy cảm kích:" Thực sự làm Mã huynh nhọc lòng rồi, không ngờ tìm được trạch viện tốt như thế cho tiểu đệ nghỉ ngơi. Lần sau Mã huynh tới Trường An, nhất định tới nhà tiểu đệ ở phường số mười một đường số ba Chu Tước môn, chính là phường Tấn Xương chơi."
Mã Quy lặng lẽ rút tay lại, không chút sơ hở giấu trong ống tay áo, đợi tay lần nữa thò ra ngoài đã biến thành chắp tay tạ ơn.
"Vân ti y cứ thoải mái ở lại đi, chỉ là tội phụ ở viện tử này đã có tuổi, không tiện lấy ra hầu hạ người, mong Vân ti y chớ trách tội."
Vân Sơ chỉ Vân Na đang chạy khắp sân bắt chuồn chuồn:" Xá muội theo ta tới Tây Vực chịu bao khổ cực, chỉ cần họ chiếu cố xá muội là đủ, về phần tại hạ, tuổi còn nhỏ, không dám làm phiền."
Mã Quy hết nhìn Na Cáp lại nhìn Vân Sơ:" Đó là tiểu nương tử nhà lang quân à?"
Vân Sơ thở dài, chẳng buồn bịa chuyện cho Vân Na nữa, nói ra không ai tin, chẳng lẽ y còn có thể cầm gậy đánh gãy chân từng người, rồi đến lúc gặp phải người không đánh nổi thì sao? Đành giải thích theo một cách tất cả người Đại Đường đều tiếp nhận được:" Nợ nhà người ta ba cái mạng, không phải ruột thịt cũng thành muội tử ruột thịt rồi."
Mã Quy bừng tỉnh, quả nhiên gật gù liên hồi, tán thưởng việc làm của Vân Sơ:" Nên như thế, nên như thế."
Tức thì hắn ta đổi vẻ mặt khác, quát đám tội phụ đứng ngoan như chim cút:" Hầu hạ tử tế, nếu khách có chút bất mãn nào, đưa các ngươi tới quân doanh."
Đám tội phụ dập đầu bái lạy, không dám nói nửa chữ không.
Hôm nay tâm tình Vân Sơ rất tốt, thêm vào nơi ở rốt cuộc ra dáng một chút, Vân Sơ ném cho tiểu tư một túi tiền đồng, bảo hắn đi chuẩn bị cho Vân Na và mình vài bộ y phục.
Một tội phụ tóc hoa râm đột nhiên quỳ gối đi tới trước mặt Vân Sơ:" Tội phụ rất giỏi chuyện may vá, nếu lang quân không chê, xin mua ít vật liệu vệ, bọn tội phụ nhất định làm cho lang quân y phục vừa ý."
"Tiểu nương tử tính tình hoạt bát, lang quân lại là quan thân, làm vài bộ cẩm bảo cũng là nên."
Nữ nhân này nói giọng quan thoại Trường An rất dễ nghe, không giống người Trường An bình thường, nói rất to, không cãi nhau cũng giống cãi nhau.
Vân Sơ thấy nữ nhân này nói có lý, tới giờ y phục của hai huynh muội bọn họ đều mặc lung tung, quần trong của Vân Sơ còn chia cho Vân Na một cái mặc.
Qua Ô Sáo lĩnh coi như là vào nơi phát tích của Lý thị Lũng Tây rồi, nghe Đinh Đại Hữu nói, vào Lũng Tây, dù là nông phu bình thường cũng đừng chọc vào, nói không chừng là vị trưởng bối nào đó trong gia tộc hoàng đế.
Từ xưa tới nay hoàng tộc không phải đại biểu nói lý lẽ, thiên hạ là của gia tộc người ta, vô lý cũng là điều hiểu được.
Mình và Vân Na ăn mặc Hồ chẳng ra Hồ, Hán chẳng ra Hán, đừng để người ta bới móc thành phiền toái.
Đương nhiên, nữ nhân này bắt nạt huynh muội bọn họ tuổi còn nhỏ, thấy có thể lợi dụng một chút, làm Vân Sơ không thích.
Cho nên Vân Sơ ném túi tiền đồng cho tội phụ khác, cho bà ta đi mua vải vóc, làm nữ nhân này nhìn tiểu tư cùng đồng bạn đi xa mà tiếc nuối ...