Trong viện tử giành cho quan viên trên tứ phẩm có cả trù phòng và nồi bếp rất tốt, Vân Sơ xưa nay chưa từng mượn tay người ngoài cho những thứ vào mồm mình và Vân Na.
Cho nên y chỉ mất chốc lát đã làm xong hai bát trứng chần nước sôi, thoáng cái dùng hết sáu quả trứng gà trong trù phòng, phải nói là xa xỉ.
Trứng chần và bánh nướng, đó lừa bữa sáng của hai huynh muội.
Nơi ăn cơm của người Đường là bàn thấp không khác bàn trà là bao, khi ăn phải ngồi quỳ, chuyện này vô cùng thống khổ.
Cả hai huynh muội bọn họ không có thói quen ngồi quỳ, một thì dang chân ra ngồi trên đệm, một thì bê bát chạy khắp nơi.
Có lẽ vì khát vọng trong mắt tội phụ hầu hạ họ với trứng gà quá tha thiết. Vân Na dùng đùa cắm một quả trứng gà đưa tới trước mặt tội phụ:" Cho ngươi, ăn đi."
Tội phụ cả kinh, sợ hãi quỳ xuống dập đầu.
Vân Sơ chưa bao giờ keo kiệt ở mặt ăn uống, hơn nữa biết chia sẻ với người khác là đức tính tốt, có điều y không dễ dãi cau mày quát:" Đi lấy cái bát không, tiểu nương tử cho ngươi thì ngươi ăn, đừng đụng vào bát nó là được."
Tội phụ nơm nớp lo sợ lấy một cái bát vỡ, Vân Na giữ quả trứng vào bát tội phụ, còn chạy vào phòng múc cho ít canh trứng, lại lấy trên bàn một miếng bánh lớn ném vào bát tội phụ.
Dùng thái độ bề trên đối diện với những tội phụ này là hành vi nhập gia tùy tục. Đối với Vân Sơ và Vân Na hai người mới tới Đại Đường mà nói, là một hành vi cẩn thận và chính xác.
Vân Sơ không biết tỏ thiện chí với những người đáng thương này liệu có gây nguy hiểm gì với mình và Vân Na không? Đây không phải cái thế giới mà tội không liên lụy tới người nhà là giới hạn của luật pháp.
Ở Đại Đường không như thế, trên văn thư y nhìn thấy quá nhiều phán quyết, một người phạm lỗi giết cả nhà là thao tác cơ bản, một người phạm lỗi giết mấy chục nhà thân thích cũng không phải không có.
Tru di tam tộc, tru di cửu tộc.
Tội phụ tham lam ăn bánh trong bát, có điều bà ta không dùng tay cầm, mà dùng hai cái đũa đen tới sáng bóng.
Đợi Vân Sơ ăn xong liền nhìn Vân Na, còn ôm đầu nó ngửi ngửi, Vân Na biết ca ca muốn làm gì, thét lên xoay người bỏ chạy.
Vân Sơ vọt nhanh tới đuổi kịp Vân Na, bế nó lên nói với tội phụ vừa ăn xong:" Chuẩn bị nước nóng cho nó tắm rửa."
Ba tội phụ còn lại sớm chuẩn bị nước nóng, nhìn Vân Sơ thô bạo lột y phục Vân Na muốn ném vào bồn tắm.
Một tội phụ cẩn thận đi tới:" Lang quân, đối với tiểu nương tử không nên như thế."
Vân Sơ giữ chặt Vân Na đang giãy như giòi trong lòng:" Ngươi có cách gì à?"
Trên mặt tội phụ lộ ra vẻ hồi ức, nói nhỏ:" Ngài phải để bản thân tiểu nương tử thích tắm mới được. Với lại tiểu nương tử đã lớn, lang quân nên tránh đi, cũng không nên tùy tiện cởi áo tiểu nương tử, ảnh hưởng tới khuê danh."
Vân Sơ thấy tội phụ này nói rất có lý, giao Vân Na trần truồng cho nàng ta, nhìn vào mắt tội phụ đó:" Vân Na là muội tử của ta, thân muội tử."
Nói rồi đem bột tắm, hương liệu mang từ Tây Vực ra rồi rời khỏi nơi này.
Phải nói rằng ở phương diện chăm sóc trẻ con, nhất là tiểu nữ hài, nam nhân đúng là chẳng am hiểu.
Nhân lúc Vân Na tắm rửa, Vân Sơ lần nữa tới nha môn thứ sử phủ tìm pháp tào Quách Minh Nghĩa.
Vân Sơ bày tỏ muốn sớm rời khỏi thành Cô Tang tới Trường An nhập học, vụ án ngoài thành hôm qua không liên quan tới y, y chỉ là khách qua đường, không phải tặc nhân.
Quách Minh Nghĩa cũng cho rằng Vân Sơ là thiếu niên quan viên tiền đồ rộng lớn, không thể nào có liên quan tới việc giết chóc, nhưng muốn rời khỏi thành Cô Tang ngay là không thể.
Bất kể thế nào y cũng phải đợi tới khi tướng sĩ rời thành truy kích những kẻ kia về mới có thể đi.
Khi ra khỏi cửa, Vân Sơ rất ủ rũ, miếng vàng trong ống tay áo không tặng đi được, chứng y bản thân thực sự không thể lập tức rời đi.
Đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Con khỉ già chạy rồi, Đinh Đại Hữu còn ở Cam Châu, y không muốn một mình đem hai ngàn lượng vàng vượt Ô Sao lĩnh.
Trong biên cảnh Đại Đường cũng có đạo tặc.
Trở về quan dịch, trên đầu Vân Na có hai chỏm tóc chạy tới, còn giơ tay lên lộ ra cánh tay trắng trẻo, để ca ca ngửi xem có phải giờ nó rất thơm không? Vân Sơ ngửi thử, quả nhiên là thơm phức.
Đứa bé này không chỉ thơm, ngay cả gò má nứt nẻ vì gió cát cũng mịn màng hơn.
Vân Sơ nhìn đám tội phụ đi theo Vân Na, ném ra túi tiền đồng:" Làm khá lắm."
Đám tội phụ nhận lấy túi tiền, rối rít tạ ơn rồi lui ra.
Làm sao về Trường An giờ thành vấn đề lớn, Vân Sơ bắt đầu hối hận vì trước đó không mang vàng phó thác cho Trình Xử Mặc.
Có điều vàng với y không quan trọng, ở Đại Đường, Vân Sơ có dũng khí ngàn vàng tiêu hết lại có ngay.
Ngược lại hai cái mạng nhỏ của y và Vân Na mới là quan trọng nhất.
Giờ phải nghĩ kỹ xem phải bảo vệ hai cái mạng nhỏ này thế nào.
Đơn thương độc mã đi một chuyến ư?
Hình tượng Đinh Đại Hữu dũng mãnh vô song khích lệ y, khiến y khi đối diện với nguy hiểm giữ được ung dung, đồng thời tin mình có thể mở được một con đường máu trong thiên quân vạn mã.
Đó là dũng khí mà một quân nhân nên có và phải có, nay Đại Đường dựa vào thứ này chinh đông phạt bắc, bảo vệ thần uy hiển hách.
Nếu chỉ có một mình, Vân Sơ không thiếu dũng khí này, cũng rất háo hức muốn làm chuyến phiêu lưu vĩ đại, vấn đề là mang theo Vân Na, y không muốn thử nghiệm lỗ mãng như vậy.
Vân Na dựa vào cửa, lén lút nhìn đám tội phụ ngồi dưới mái hiên làm y phục.
Tội phụ tóc hoa râm lén lút vẫy tay với Vân Na, Vân Na liền rụt rè nhích tới từng chút một.
Vân Sơ nhìn thấy không ngăn cản, đứa bé này ngay cả trong bộ tộc không có bằng hữu, vì mọi người đều sợ y. Sau khi theo y ở Quy Tư thì càng không có bạn chơi, giờ nó muốn nói chuyện với tội phụ kia, xem họ làm y phục thế nào cũng là phải thôi.
Buồn chán quá mức, Vân Sơ nhìn sách trên giá, thuận tiện lấy một cuốn, phát hiện là cuốn ( Tùy thư).
Nhìn mặt bìa, trên ghi biên tu là Ngụy Trưng, phía dưới là Khổng Dĩnh Đạt, Hứa Kính Tông.
Mỗi người tham dự biên tu đều là nhân vật thanh danh hiển hách, Vân Sơ thong thả lật xem, tổng thể mà nói kế thừa truyền thống sử học tốt đẹp, bình phẩm nhân vật lịch sử.
Chủ biên Ngụy Trưng là người cương chính, nên truyện không cần né tránh, không che giấu cho người trên.
Ví dụ như Tùy Văn Đế khắc bạc, chuyên quyền, không đọc thi thư đều viết đúng theo sự thực, không kiêng kỵ gì.
Thế nhưng thứ Vân Sơ hứng thú không phải là bộ phận chính trị đó, vì triều Tùy rất nhiều luật pháp và chế độ khác biệt hoàn toàn Đại Đường.
So với chính trị, y thích phần kỳ nhân dị sĩ cùng với kinh tế, khoa kỹ văn hóa hơn.