Q1 - Chương 086: [Dịch] Đường Nhân Đích Xan Trác

Yêu cầu của Vân Na.

Phiên bản dịch 6361 chữ

Ngồi trong phòng xem vừa xem sách vừa suy nghĩ vẩn vơ, chẳng quá chú tâm, thi thoảng bên tai truyền tới tiếng cười của Vân Na, nó được tội phụ chỉ cho cách may vá, đứa bé đó đang ở độ tuổi tò mò với tất cả mọi thứ, cái gì cũng thích được.

Bất tri bất giác Vân sơ nhìn thấy một cái tên, Mạch Thiết Trượng, tên này là một người đưa thư, từng có ghi chép "ngày đi năm trăm dặm, chạy ngang với ngựa". Không chỉ thế còn có kỹ lục vĩ đại trong một đêm từ kinh thành đem chiếu thư tới Từ Châu.

Từ Trường An tới Từ Châu, lại còn "đêm vẫn chưa hết".

Vân Sơ lạ gì địa danh Trường An và Từ Châu, cho nên trong đầu ước tính khoảng cách xong liền không tin vào cuồn Tùy thư này nữa.

Có một lần y lái xe từ Tây An đi Từ Châu, đi rất nhanh, đại bộ phận là đường cao tốc mà mất tới tận tám tiếng.

Đêm còn chưa hết cài bùi ấy.

Khi Vân Sơ chuẩn bị đem cuốn sách này trả về chỗ, trong đầu y đột nhiên nảy ra hai chữ dịch túc.

Đúng thế, dịch túc chính là người đưa thư của Đại Đường, bọn họ quanh năm trên đường, vì triều đình, người phú quý truyền thư tín với món đồ nhẹ.

Những người này không chỉ quen thuộc đường xá còn quen thuộc các loại thế lực trên đường, thêm vào võ lực không tệ ... Vừa rồi nghe Mã Quy nói, trong dịch trạm đông thành nuôi không ít người như thế.

Vì vậy Vân Sơ lần nữa xuất hiện trong văn phòng của Mã Quy.

Phải nói rằng gia sản của Mã Quy hẳn là hơn xa một chút mà Vân Sơ thấy, vẻn vẹn bằng vào những món đồ nhỏ đặt trong phòng, Vân Sơ biết tên này mua bán lớn.

"À lang quân muốn thuê dịch túc làm chân chạy cho sao?"

Vân Sơ nói thẳng mục đích:" Giúp tiểu đệ đưa một số hàng tới Trường An."

" Cái đó đơn giản thôi, mỗ đi gọi đầu mục dịch túc tới là được." Mã Quy là người làm việc mau lẹ, định đứng dậy gọi người:

Vân Sơ giữ hắn lại:" Mã huynh, số hàng đó gồm cả tiểu đệ và tiểu muội."

Mã Quy cau mày:" Thế thì khó đấy."

"Có gì khó chứ, đưa người và đưa hàng hẳn là không khác gì nhiều."

"Khác biệt rất lớn đấy, nếu lang quân muốn về Trường An thì có thể chiêu mộ ít võ sĩ ở Cô Tang, không cần số dịch túc này, chi phí ít hơn."

Vân Sơ thở dài:" Không phải tiểu đệ chưa nghĩ tới chiêu mộ võ sĩ, nhưng tới tập thị phát hiện những kẻ đó đến đôi giày còn không mua nổi, huynh thấy người như vậy tin được sao?"

Lúc từ nha môn thứ sử về, Vân Sơ thực sự đã tới chợ người.

Y cũng thực sự muốn thuê vài người trông có vẻ võ lực cường hãn cùng thật thà, kết quả không có một ai, y thậm chí chẳng buồn nhìn thêm lấy một cái.

Có một số người tay cầm đao nát rỉ sét, ưỡn ngực lên đứng đó làm ra vẻ hung ác, đang tiếc thân thể gầy trơ xương đã bán đứng hắn, hắn chỉ là một lưu dân chẳng đủ cơm ăn thôi.

Một số kẻ thì mặt mày lấm lét ngồi trên mặt đất, dùng khóe mắt nhìn người ta, những kẻ này nhìn thế nào cũng không dính dáng gì tới thật thà lương thiện.

Mặt dù chỉ đi qua liếc một cái Vân Sơ cũng chủ động bỏ ý định chiêu mộ những kẻ này.

Dịch túc thì khác, mặc dù không tính là người trong biên chế quan phủ, nhưng cũng là những người kiếm cơm quan. Rất nhiều người trong số họ là phủ binh, ai nấy có gia đình, biết rõ gốc tích, đó là nguyên nhân mà quan phủ dám giao phó văn thư cho những người này.

Nếu cơ mật quốc gia còn có thể phó thác cho họ, vậy thì đem gia sản tính mạng phó thác cho người ta cũng không sai được.

Chỉ cần có thể an toàn trở về, Vân Sơ không keo kiệt.

"Mạng tiểu đệ và xá muội không có gì quan trọng, nhưng lần này về quê mang theo tiền lương phủ tuất của huynh đệ chiến tử ở thành Quy Tư, vạn vạn lần không thể xảy ra sai sót." Vân Sơ biết người Đường thích nghe cái gì, chắp tay nói:

Quả nhiên Mã Quy ngẫm nghĩ hỏi:" Lang quân cần bao nhiêu người?"

"Mười người."

"Mười người không nhiều."

Vân Sơ thở dài:" Chẳng còn cách nào, hai mắt tiểu đệ chỉ có thể để ý mười người, nhiều hơn nữa sẽ xuất hiện điểm mù, cũng xuất hiện một số chuyện tiểu đệ không thể khống chế. Tuy nhiều người an toàn hơn, nhưng tiểu đệ chỉ cần mười người."

"Lang quân có thể cho họ cái gì?"

"Mỗi người một con lạc đà, chỉ cần tới được Trường An, trừ 1000 tiền công mỗi người ra, còn tặng thêm mỗi người một con lạc đà."

Mã Quy gật gù:" Thù lao trọng hậu như vậy, lang quân muốn chiêu nạp ít dịch túc hẳn không làm khó được lang quân?"

Vân Sơ nhìn thẳng vào hắn:" Tiểu đệ hi vọng mười người này do dịch trạm phái đi."

Nói cách khác dịch trạm Cô Tang phải chịu trách nhiệm cho chuyến đi này, còn phải đưa vào ghi chép, Mã Quy lần nữa nhíu mày:" Vậy lang quân báo đáp ta ra sao?"

"Ta cho huynh ba lựa chọn, thứ nhất là một tấm dương chi ngọc Tây Vực."

"Dương chi ngọc tuy quý, nhưng ở Hà Tây không hiếm."

"Thứ hai, một đấu vàng cám."

"Vàng cám tuy giá không nhỏ, nhưng trong nhà mỗ không thiếu một đấu."

Vân Sơ mỉm cười tán thưởng:" Tiểu đệ không biết tương lai mình có thể đạt được thành tựu gì, trong vòng mười năm huynh có chuyện tìm tới ta, ta nhất định sẽ không chối từ."

Mã Quy cũng cười vỗ tay Vân Sơ:" Được, ta chọn cái thứ ba."

"Huynh không lo ta cả đời không làm nên chuyện gì sao?"

"Nếu như ngươi đem ba lựa chọn này đảo ngược lại, ta sẽ chọn một đấu vàng."

Vân Sơ chắp tay:" Như vậy làm phiền Mã huynh rồi."

Mã Quy đáp lễ:" Khuyển tử Mã Vinh cũng là dịch túc của dịch trạm, vừa vặn cho lang quân sai bào."

Vân Sơ nhìn Mã Quy thật kỹ rồi quay về viện tử, y thấy tương lai mình nhất định bay cao tiến xa, không ngờ Mã Quy cũng nghĩ thế.

Cho dù không biết tương lai Mã Quy có chuyện gì tìm mình, có điều ân tình hắn để nhi tử Mã Vinh đưa mình tới Trường An, ngay bây giờ Vân Sơ quyết định giúp.

Khi trời tối Vân Na đợi ca ca ngủ rồi lén lút từ trên giường leo xuống, xách hài rón rén rời khỏi phòng.

Đợi đứa bé này cẩn thận đóng cửa lại, Vân Sơ cũng rời giường, qua khe cửa nhìn thấy Vân Na chui vào hạ phong nơi các tội phụ ở, y yên tâm quay lại giường.

Buổi sáng khi Vân Sơ thức dậy thì Vân Na lại kỳ quái xuất hiện trên giường của y, còn giả vờ ngủ rất say, khi bị Vân Sơ vỗ vào mông mới dụi mắt thức dậy.

"Ca ca, chúng ta đưa Thôi thị đi cùng đi, muội rất thích bà ấy, không thích bà ấy ở đây chịu tội." Lúc ăn sáng, Vân Na đột nhiên đưa ra yêu cầu:

Đây xem như yêu cầu chính thức đầu tiên Vân Na đưa ra với Vân Sơ, phải biết rằng trước kia nó chỉ đòi nướng hạn thát, nướng thịt cừu, không thì đòi cưỡi lên cổ y xem náo nhiệt.

Đứa bé này đêm qua hẳn là tìm tội phụ tên Thôi thị rồi, cũng không biết tội phụ đó một ngày qua chuốc cho nó canh thuốc mê gì, làm nó sinh ra sự ỷ lại mạnh như vậy với nàng ta.

Bạn đang đọc [Dịch] Đường Nhân Đích Xan Trác của Kiết Dữ 2

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    166

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!