Lá vàng rụng ở Tiêu Quan đạo, tất nhiên cũng rụng ở Trường An.
Cây ở chùa Đại Từ Ân được di chuyển tới, cho nên lá rụng rất sớm.
Một chiếc lá đỏ rơi xuống mực, như con thuyền nhỏ bập bềnh trong nước mực.
Huyền Trang đặt bút xuống, nhón cuống lá vớt chiếc lá đỏ ra khỏi mực, ngón tay vê khẽ, chiếc lá đỏ xoay tròn, một mặt đỏ như lửa, một mặt đen như mực.
Huyền Trang nhìn chiếc lá phong mặt đen mặt đỏ, trên mặt ông ta cũng lộ ra nụ cười rất lâu rồi chưa từng thấy.
Đệ tử Khuy Cơ đang sao chép kinh phát hiện ra sư phụ khác biệt, đặt bút trong tay xuống, thêm nước vào chén nước trên bàn của Huyền Trang, hỏi:" Sư phụ vì sao lại hoan hỉ?"
Huyền Trang một tay cầm lá phong, một tay cầm chén nước lên uống một ngụm, nhìn chiếc lá nói:" Vi đá hộ vệ Phật pháp tới rồi."
Khuy Cơ tất nhiên biết hộ pháp vi đà trong miệng sư phụ là ai, liền nói nhỏ:" Ông ấy tới Trường An thì có thể làm gì được chứ?"
Huyền Trang cười:" Phật nói, không thể nói, không thể nói."
Khuy Cơ cau mày:" Từ khi Biện Cơ sư huynh bị thái tông hoàng đế hạ lệnh chém trên đường phố Trường An, sư phụ liền cẩn thận lời ăn tiếng nói, trừ tiếp nhận chùa Đại Từ Ân ra, không ra ngoài một bước."
"Cho dù như thế đám đồ tử đồ tôn của Đạo Nhạc vẫn dồn ép sư phụ không tha, bọn đệ tử có chút cơ hội xuất đầu lộ diện liền bị Đại Thiện Định đạo tràng vây công."
"Lúc này Thạch Bàn Đà tính tình nóng nảy tới, không giúp được sư phụ bao nhiêu, ngược lại, chỉ gây ra tai họa."
Huyền Trang nói:" Truyền thuyết, trên không trung có một loại chim, cánh lớn vô cùng, cơ hồ có thể che kín rời, mỗi khi trời cao cho mưa lớn, con chim này sẽ giang cánh ra. Một cánh đem mưa lớn phía đông hất sang đông hải, một cánh đem mưa lớn phía tây hất sang tây hải, để nước về với bản nguyên."
"Con khỉ Thạch Bàn Đà đó đã già rồi, nay ta chờ đợi con chim kia, nó đã từ Tây Vực xa xôi về tới Trường An."
Khuy Cơ nghe Huyền Trang nói thế, cùng Viên Trắc nhìn nhau, hoang mang chẳng hiểu gì, muốn hỏi, lại nghe Huyền Trang tiếp tục nói:" Thôi vậy, chim còn quá nhỏ, đôi cánh chưa đủ che chở thiên hạ, đợi thêm thời gian nữa đi."
"Khuy Cơ, con mang chiếc lá này đưa cho bệ hạ, nói rằng Huyền Trang hôm nay ngẫu nhiên có tâm đắc, nguyện chia vui với bệ hạ."
Khuy Cơ nhận lấy chiếc lá phong đã khô mực từ tay Huyền Trang, cẩn thận gói lại, cho vào lòng, sải bước rời chùa Đại Từ Ân.
Rời chùa Khuya Cơ nhảy lên một thớt chiến mã, kéo cương, chiến mã toàn thân màu đen phi nước kiệu tới hoàng thành.
Phóng ngựa trong thành Trường An với Khuya Cơ mà nói không là gì hết, bình thường xuất hành, theo sau hắn luôn có ba cỗ xe ngựa, một chở kinh phật, một chở rượu thịt, một chở gia phó kỹ nữ, hiệu xưng Tam Xa hòa thượng.
Huyền Trang xưa nay không ngó ngàng tới hành vi ngông cuồng của hắn.
Người Trường An cũng quen rồi, dù sao nhà Úy Trì có sinh ra được nhân vật đàng hoàng nào đâu, cho dù vị nhị công tử nhà Úy Trì này xuất gia rồi, cũng chẳng phải hòa thượng tốt.
Sắc thu khắp Trường An, nhưng không có ai tiều tụy, một phụ nhân đang truy đuổi một con chó vàng gầy gò.
Cành trúc dài không ngừng đánh lên người con chó, con chó vẫn không chịu há miệng trả miếng thịt ngậm trong miệng cho phụ nhân béo.
Khuya Cơ thúc ngựa qua, thuận tay tung một nắm tiền đồng, tiền rơi chuẩn xác vào cổ áo hé mở của phụ nhân.
Phụ nhân thấy ngực mát lạnh định chửi mắng, nhưng mẫn cảm phát hiện ngực mình không phải tiếp xúc với tay kẻ phóng đãng nào mà là một nắm tiền đồng.
Nàng ta kéo cổ áo len lén nhìn một cái rồi nhanh chóng khép lại, kệ con chó đang tiếp tục chạy, nhổ một bãi về phía nó:" May cho mày."
Con chó vàng ra sức vượt qua bức tường thấp, chạy xuyên qua bụi cỏ lùm xùm, cuối cùng tới một đống đá, nó dùng chân đẩy đá ra, thả miếng thịt xuống đất thở hồng hộc, mắt thì nhìn cái hang.
Một con chó trắng từ trong hang thò đầu ra, cẩn thận nhìn bốn phía, sau đó mới ngoạm lấy miếng thịt mà con chó vàng kiếm được không dễ dàng.
Con chó vàng mắt hiền hòa, vì có ba con chó con từ dưới bụng con chó trắng chui ra, bọn chúng chưa mọc răng, nhưng cũng biết thịt ngon, học mẹ cắn xé.
Con chó trắng ăn hết thịt, thè lưỡi liếm vết thương trên đầu con chó vàng, dẫn chó con chui trở lại hang.
Con chó vàng lần nữa dùng chân đẩy tảng đá, chặn cửa hang, đứng dậy giũ lông, lại chui qua một cái lỗ, chuẩn bị kiếm thêm nhiều thức ăn về.
Hôm nay là đại triều hội, Lý Trị mặt không biểu cảm ngồi trên giường, thông qua khe hỡ giữa tua ngọc thả xuống của miện quan, lạnh lùng nhìn lại bộ thượng thư Chử Toại Lương đang khảng khái nói văng nước bọt.
Hắn chẳng nhớ vì sao Chử Toại Lương lại nói, cũng chẳng nghe thấy ruốt cuộc Chử Toại Lương nói gì, chỉ biết lão già này lại lấy lời của tiên hoàng giáo huấn mình.
Chỉ thấy trong cái miệng bị râu che kín của Chử Toại Lương đang phun độc về phía hắn, mỗi giọt độc rơi vào người hắn làm hắn hổ thẹn, lại làm hắn đau tới tận tim.
Lúc này hắn chỉ muốn kiếm cái gì bịt vào cái miệng phun độc đó.
Chẳng qua chỉ mang nữ nhân mình thích từ chùa Cảm Nghiệp về thôi, có cần so mình với Kiệt Trụ không?
"Lời lão thần hết ở đây, xin bệ hạ tự tỉnh."
Chử Toại Lương rốt cuộc cũng kết thúc bài thuyết giảng dài dằng dặc, làm không khí ngột ngạt trên triều rõ ràng thả lỏng một chút.
"Chử tướng nói có lý, trẫm sẽ từ từ suy ngẫm." Lý Trị thuận miệng ứng phó, hỏi thần tử phía dưới:" Còn có chuyện khải tấu không?"
Thượng thư tả phó xạ Lý Tích rời hàng:" Khải tấu bệ hạ, Cung Nguyệt đạo đại tổng quản Lương Kiến Phương mang tới một tin tức không biết là tốt hay xấu, thần không biết có nên nói không."
Lý Trị rất có thiện cảm với Lý Tích, ngay cả nghe ông ta bẩm tấu quân vụ cũng thấy thoải mái:" Ái khanh mau mau nói đi, chẳng lẽ vị đại tổng quản này lại bêu xấu rồi à?"
Lý Tích cười:" Dù sao cũng là mãnh tướng bách chiến, bêu xấu thì không tới mức, ông ta ở trận Lao Sơn gần như giết sạch người Xử Nguyệt bộ, còn dùng mười tám món binh khí trong quân trướng đập thủ lĩnh Xử Nguyệt Bộ là Chu Tà Cô Chú thành thịt nát."
"Cuối cùng lập một tòa kinh quan lớn vô cùng ở dưới chân Thiên Sơn, giết chết hơn hai vạn người Xử Nguyệt bộ."
"Sau đó ông ta lệnh Hồi Hột khả hãn Bì Túc cùng ông ta ngắm nhìn, căn cứ lời trưởng sử Lục Đại Khả, đại tổng quản của bệ hạ đốt kinh quan uống rượu cuồng hoan, như ma vương địa ngục."
(*) Tam Xa hòa thượng là nhân vật có thật, vì kéo theo ba cái xe như trên đã nói mà có danh hiệu này, mình nhớ về sau thì ông ta có thành tựu Phật pháp không nhỏ. Còn Viên Trắc là sư Triều Tiên.
(*) Con báo của Vân Na phải có hai nhúm lông trên tai thế này mới đúng, hai chỏm lông là đặc trưng của họ linh miêu.