Lý Trị nghe Lý Tích báo cáo xong, cười nói:" Kẻ bất thần thì giết, chẳng phải chuyện lớn, chỉ là vì sao ái khanh nói trận đại thắng này chưa chắc là chuyện tốt?"
Lý Tích thở dài:" Ông ta vốn muốn lợi dụng hai thành Quy Tư, Vu Điền dụ dỗ A Sử Na Hạ Lỗ quyết chiến với mình. Đáng tiếc, thành Quy Tư hóa thành tro, thành Vu Điền cũng bị hủy quá nửa. Phủ binh Thương Châu chiết trùng phủ cố thủ Quy Tư, phủ binh Bối Châu chiết trùng phủ, Hoàng Châu chiết trùng phủ cố thủ Vu Điền cũng thiệt hại nặng nề. Quy tư nha môn gần như tổn thất hết chỉ còn sót lại một chưởng cố mười ba tuổi."
"Trả giá nặng nề như thế, nếu có thể đạt được mục tiêu ban đầu, lão thần sẽ thỉnh công cho ông ta."
"Đáng tiếc A Sử NA Hạ Lỗ chạy mất rồi, chạy rất xa, rất xa, bệ hạ nếu muốn tiêu diệt hắn sẽ trở nên cực kỳ gian nan."
"Bởi thế thần không biết nói đây là chuyện tốt hay xấu."
Lý Trị không đưa kết luận ngay mà nói:" Phó Cốt La, ngươi nói xem là chuyện tốt hay xấu."
Một nam tử trẻ mặt mày rõ ràng là người Hồ từ trong đám đông đi ra, thi lễ với hoàng đế:" Khải tấu bệ hạ, thần cho rằng Vũ hầu đại tướng quân làm một việc rất tốt."
"Bệ hạ biết, quyền lực các bộ trên thảo nguyên tới từ nhân khẩu, không có người thì không có quyền lực. Bởi thế đại tướng quân diệt Xử Nguyệt bộ, thần cho rằng đã tước giảm rất nhiều quyền lực của nghịch tặc A Sử Na Hạ Lỗ. Tin rằng không bao lâu nữa hắn sẽ tự động biến mất ở thảo nguyên, hoang mạc."
Lý Trị hứng thú nhìn Phó Cốt La:" Ngươi sợ không?"
Phó Cốt La run lên, vội nói:" Vi thần cực kỳ sợ hãi."
Lý Trị đứng bật dậy, rống:" Sợ hãi mà phụ thân ngươi dám cướp biên dân của trẫm à?"
Phó Cốt La vội bò ra đất:" Bệ hạ không biết, bộ tộc thảo nguyên khác hoàn toàn với đại Đường, phụ thân vi thần vô cùng tôn sùng Đại Đường, sao dám làm chuyện cướp bóc biên dân."
"Chỉ là phía dưới có rất nhiều bộ tộc, xưng là thuộc hạ của phụ thân thần, bọn chúng bình thường chẳng muốn nghe phụ thân thần điều khiển, bọn chúng chăn thả trên thảo nguyên, không hiểu uy nghiêm của Đại Đường mới làm chuyện ngu xuẩn này."
"Xin bệ hạ ân chuẩn cho thần về, chưa tới một tháng nhất định bắt trói tặc tử gây họa biên dân Đại Đường, để bệ hạ xử lý."
Lý Trị nhìn Phó Cốt La run bần bật, giọng đột nhiên trở nên ôn hòa:" Phó Cốt La, trẫm biết ngươi là người tôn kính Đại Đường, cũng biết phụ thân ngươi càng không phải là hạng ngu xuẩn, cho nên muốn tin chuyện này không liên quan tới phụ thân ngươi."
"Trẫm nghe nói ngươi ở thái học theo các thái học học kinh, thậm chí còn vượt qua rất nhiều con cháu Đại Đường, đây là chuyện tốt."
"Sau này học xong có thể giáo hóa con dân trên thảo nguyên."
"Chuyện biên dân ngươi không cần để ý, trẫm đã lệnh Lương Kiến Phương trên đường về thuận tiện giúp ngươi xử lý rồi. Không để những kẻ ngu xuẩn không biết Đại Đường là gì kia phá hỏng lòng ham học của ngươi."
Phó Cốt La nghe hoàng đế nói thế thì hồn phi phách tán, tóc muốn dựng lên, mấy lần muốn cầu xin, dưới ánh mắt người chết của đám Lý Tích, Trình Giảo Kim, bái tạ run run nói:" Tạ ân điển bệ hạ."
Xử lý xong chuyện của bộ lạc Phó Cốt La, Lý Trị phất ống tay áo thùng thình:" Trẫm nghe nói chuyện trên đời tám chín phần không hợp ý người, A Sử Na Hạ Lỗ trốn được cũng là thiên ý."
"Nếu như đại tổng quản của trẫm tác chiến đắc lực, làm việc cần mẫn, thành quả tuy có hơi sai lệch, nhưng mà rốt cuộc cũng có chút hữu ích."
"Lần này trẫm tha thứ cho ông ấy, sau khi về triều lệnh ông ấy đóng cửa đọc sách ba tháng để cảnh cáo."
Trình Giảo Kim rời hàng thay Lương Kiến Phương cảm tạ thiên ân: "Bệ hạ để một kẻ tinh tình nóng nảy, chẳng biết được vài chữ đi đọc sách, trừng phạt này là thỏa đáng nhất rồi. Có điều lão thần kiến nghị, còn nên thêm một điều, khi đọc sách không được uống rượu, nếu không khổ tâm của bệ hạ sẽ trôi theo dòng nước."
Lý Trị nghe lời ấy cười phá lên, quần thần cũng cười theo.
Đợi quần thần cười xong, Lý Trị nói:" Lô công đừng dày vò lão tặc coi rượu như mạng đó lữa, nếu không ông ta tới trước mặt trẫm khóc lóc kể lể, trẫm không chịu nổi."
Trên triều đường tiếng cười nói vui vẻ, khi ai ai cũng nghĩ đại triều hội hôm nay sẽ kết thúc trong không khí quần thần hài hòa, đột Trường Tôn Vô Kỵ cầm hốt bản rời hàng, thi lễ với hoàng đế:" Triều đường là chốn căn cơ của Đại Đường ta, là nơi xuất ra uy nghiêm, sao có thể bất chấp lễ nghi cười đùa tại chỗ. Càng không nên lấy trọng thần ra làm đối tượng trêu đùa."
"Thần cho rằng trên thế nào, dưới học thế đó, nếu sau này còn có thần tử phạm lỗi, bệ hạ chỉ cười đùa vài câu rồi thôi. Để lâu tổn hại uy nghiêm triều đình."
"Cung Nguyệt đạo hành quân đại tổng quản Lương Kiến Phương xử sự không chắc chắn, sách lược không thỏa đáng, tổn thất hai tòa thành Vu Điền, Quy Tư, việc này vạn vạn lần không thể dễ dàng bỏ qua."
Trình Giảo Kim đảo đôi mắt tam giác, lạnh lùng nói:" Triệu công, ông không thể vì tu sửa Đường luật sơ nghi, là lúc nào cũng trách móc đại tướng cầm quân, chẳng lẽ không làm thế thì Đường luật sơ nghị không có đất dụng võ à?"
Trưởng Tôn Vô Kỵ liếc sang Trình Giảo Kim:" Đại tướng cầm quân à? Trong chư vị ngồi đây, đa phần là đại tướng cầm quân, ở Đại Đường ta, điều ấy chẳng hiếm."
"Nếu như chỉ vì là đại tướng cầm quân phạm sai lầm mà nhẹ nhàng bỏ qua, điều ấy chỉ làm cho họ kiêu cuồng."
"Bệ hạ bản tính nhân từ, đối đãi với thần tử luôn khoan dung, đó là may mắn của thần tử, cứ tiếp tục như thế, đám kiêu binh mãnh tướng sẽ cho rằng bệ hạ dễ bắt nạt, thói này không thể khuyến khích."
"Xin bệ hạ nghiêm trừng Lương Kiến Phương, kẻ làm hỏng đại sự của chúng ta. Bệ hạ không đáng bỏ nửa phần nhân tử ưu đãi cho ông ta."
Đối diện với Trường Tôn Vô Kỵ, dù là Lý Trị cũng không muốn tranh cãi, cười gượng nói với bí thư thừa:" Soạn chỉ, Lương Kiến Phương hành sự thiếu chu đáo, khiến binh mã ba châu tổn thất quá nửa, hai thành trì gặp nạn, tội không thể tha. Thế nhưng diệt Xử Nguyệt bộ có công với xã tắc, phạt Lương Kiến Phương bổng lộc ba năm, 500 cân đồng, đọc sách hối lỗi nửa năm."
Trường Tôn Vô Kỵ thấy bí thư thừa soạn chiếu xong, bảo trung thư môn hạ Hứa Kính Tông:" Dùng ấn đi."
Hứa Kính Tông ngẩng đầu nhìn Lý Trị, thấy hoàng đế không nói gì, nhận lấy ý chỉ, khom người nói:" Môn hạ sẽ mau chóng định đoạt."
Trường Tôn Vô Kỵ nhíu mày:" Bệ hạ đã phát chiếu thư, Lương Kiến Phương tội khó thoát, còn có gì phải trì hoãn."
Hứa Kính Tông đủng đỉnh nói:" Môn hạ tự có kế hoạch, không phiền ngài nhọc lòng."
(*) Hốt bản hay triều hốt: Là tấm thẻ quan viên hay cầm trong tay khi lên triều, trước kia có gì cần tấu ghi vào đó, kiểu điểm danh nộp cho thái giám, thái giám gọi thứ tự. Sau gần như chỉ có tác dụng trang trí, cầm cho đỡ trống tay … hoặc ném nhau cho vui.
(*) Sau đoạn cắt cảnh này là huynh muội nhà kia về Trường An rồi.