Q1 - Chương 090: [Dịch] Đường Nhân Đích Xan Trác

Chiếc lá của Huyền Trang.

Phiên bản dịch 6704 chữ

Đúng lúc Trường Tôn Vô Kỵ chuẩn bị mắng Hứa Kính Tông thì hoàng môn nâng một cái hộp gỗ đi lên điện, qua thị giả đặt hộp gỗ lên bàn của Lý Trị.

Nói nhỏ:" Đệ tử Huyền Trang đại sư là Khuy Cơ đưa tới, nói, khi đại sư sao chép kinh sách, có một chiếc lá phong rơi vào mực. Đại sư nhặt lá lên, phát hiện chiếc lá này một mặt đỏ như lửa, một mặt đen như mực, chợt có linh cảm, lệnh Khuya Cơ đưa chiếc lá này tặng cho bệ hạ, còn nói, chúc mừng bệ hạ."

Lý Trị đưa tay lấy chiếc lá phong từ hộp ra, khẽ xoay tròn:" Thiện ý thâm sâu, người đâu, bãi triều."

Nói xong mặc kệ trọng thần đứng sững ra trên triều, một tay cầm lá phong, vội vàng rời đi.

Trường Tôn Vô Kỵ nhìn theo bóng lưng Lý Trị, tay trái đánh mạnh lên hốt bàn ngà voi:" Sao có thể khó bảo như thế!"

Rồi phất tay áo rời đi.

Lý Trị vội vàng bước lên liễn xa, còn chưa ngồi vững đã hạ lệnh lên đường, chốc lát sau tới được Thừa Khánh điện.

Lý Trị nhảy xuống xe, làm thị giả Đoạn Hồng đi theo lo lắng không thôi, không kịp trách, đưa chân đá hoạn quan bên cạnh, lập tức vừa gọi vừa đuổi theo Lý Trị.

"Bệ hạ, chậm thôi, chậm thôi."

Lý Trị chẳng thèm để ý, càng lờ đám hoạn quan cung nữ vội vã nghênh đón, vòng qua hành lang, tới thẳng phía sau bồn hoa.

Đã tháng 11 rồi, hoa cúc trong bồn hoa vẫn nở rực rỡ, trong vườn hoa cúc vàng rực ấy, một nữ tử đầy đặn nằm nghiêng trên giường gấm, ánh nắng mùa thu chiếu lên má nàng, làm khuôn mặt trắng trẻo phủ theo sắc mật.

Vẻ đẹp của nàng đích thực hoàn toàn khác biệt với những mỹ nhân khác, đẹp tới độ khiến người ta phải nín thở, đôi lông mày cong vút dài và mảnh, mái tóc đen tuyền thỏa vài lọn lòa xòa xuống trán, khoé mắt hơi xếch lên một chút, nhưng ấn tượng nhất là chiếc mũi thẳng phối hợp với gò má cao một cách hoàn mỹ.

Hô hấp của nàng nhẹ như những cơn gió ban mai, cánh môi thơm khép hờ đầy quyến rũ, cho dù nàng đang chìm trong giấc mộng, vẫn cho người ta cảm giác nàng là nữ tử sắc xảo thông minh.

Lý Trị thấy nữ tử tựa hồ đang ngủ thì bước chậm lại, rón rén tiếp cận, lúc này đây trong hắn, chỉ còn hình bóng trước mắt, tim bất giác đập rộn ràng.

Khi hắn định hôn lên cánh môi căng mọng kia thì cặp mắt đang nhắm kia khe khẽ mở ra nhìn về phía gã, rồi hai hàng môi cũng hé một nụ cười tựa cười tựa không, giống như tinh linh chợt xuất hiện trong bóng đêm vậy.

Lý Trị xấu hổ khẽ ho một tiếng, giơ lá phong lên định nói gì thì nữ tử ngẩng đầu hôn lên môi hắn như chuồn chuồn chạm nước.

Sau đó kéo tay còn trống của Lý Trị đặt lên bụng mình, nói nhỏ:" Con của chúng ta biết bệ hạ tới, đá thiếp một cái, để thiếp nghênh giá."

Lý Trị cảm thụ thai nhi trong bụng nữ tử cử động, khẽ đặt lá phong xuống, cười nói:" Mị nương, đây hẳn là long thai."

Vũ Mị nâng mặt Lý Trị lên, cười nói:" Đây chính là long thai, nếu không phải, há chẳng phải cô phụ kỳ vọng của bệ hạ."

Lý Trị áp mặt vào mặt nàng khẽ nói:" Chỉ có ở bên nàng trẫm mới cảm thụ được chút an nhàn."

Vũ Mị rời khỏi lòng Lý Trị, hai tay ôm cái bụng đã to tới khiếp người, khẽ cười:" Con người ấy à, an nhàn lâu sẽ hoài niệm ngày tháng bận rộn trước kia, khi bận rộn lại mong lúc an nhàn. Thật không biết người thiên hạ muốn cái gì."

Lý Trị xua tay:" Thiên hạ xôn xao chẳng qua chỉ vì hai chữ danh lợi thôi, hôm nay chúng ta không nói những cái đó, nàng xem lá phong này đã."

Vũ Mị dùng hai ngón tay trắng như cọng hành nhón lấy lá phong, khẽ xoay:" Chiếc lá này tới từ đâu?"

"Tới từ trong bát mực của Huyền Trang đại sư."

"Đại sư có cảm ứng sao?"

"Ông ấy nói chúc mừng trẫm, nhưng trẫm không biết mừng ở đâu ra, Mị nương, nàng xưa nay thông minh, giúp trẫm giải câu đó này đi."

Vũ Mị nghe vậy lại đặt lá phong xuống, đôi mày liễu thoáng nhíu mại:" Huyền Trang đại sư nói thế chỉ là truyền đạt tâm tìm của ông ấy lúc đó, có lẽ ông ấy cảm ứng được người hoặc chuyện có lợi cho Đại Đường sắp xảy ra. Chiếc lá này chỉ là một thứ dẫn tới cảm ứng của ông ấy."

"Nếu bệ hạ đã được Huyền Trang đại sư chúc mừng rồi thì chiếc lá phong dính mực này không đáng một xu nữa."

Nói xong buông tay để gió mang chiếc lá đi.

Lý Trị nhìn chiếc lá phong rơi xuống hoa cúc vàng, nói:" Dù là thứ không đáng tiền cũng là do Huyền Trang đại sư đưa tới, không thể vứt bỏ. Nếu như vô dụng ông ấy sẽ không phái người đưa tới cho trẫm."

Vũ Mị đưa ngón trỏ ra chạm khẽ vào chóp mũi hắn, điệu bộ như vừa đùa giỡn tựa làm nũng:" Lấy tráp bỏ ngọc như bệ hạ là cùng."

"Lời này là sao?" Bị nàng làm thế, Lý Trị chẳng giận, ngược lại còn dùng miệng cắn ngón tay nàng:

Vũ Mị như đoán được ý hoàng đế, rút tay lại rất nhanh làm Lý Trị cắn hụt, mím môi cười đắc ý:" Huyền Trang đại sư lần này phái người đưa lá phong tới là để chuẩn bị cho lần sau đưa lá phong tới."

"Có thể khiến cho một cao tăng đại đức chuyên môn chuẩn bị như thế, vì một người nào đó, hoặc việc nào đó, vậy thì có thể dự tưởng, tới khi đó chuyện ông ấy khẩn cầu bệ hạ sẽ rất khó, ắt làm bệ hạ rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan."

"Nếu là chuyện khó như thế, bệ hạ vì sao còn để lại chứng cứ?"

"Hoàng quyền trong tay, lôi đình hay mưa móc đều là ân huệ, nước trên ở bệ hạ, không phải là ở Huyền Trang."

"Sớm vứt đi, sớm quên đi mới là lựa chọn tốt nhất của bệ hạ, cũng phù hợp với yêu cầu Phật gia không dính nhân quả."

Lý Trì à một tiếng:" Quả thật là thế, quả thật là thế, trẫm thiếu chút nữa mắc mưu Huyền Trang đại sư."

Vũ Mị mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ sắc xảo:" Kỳ thực ngẫu nhiên có mắc mưu Huyền Trang đại sư cũng không có gì không thể, nếu ông ấy dám bày nhân ra, thì phải gánh lấy quả. Có đôi khi nhân nhỏ cũng kết được quả lớn. Phải xem đại sư có nguyện ý tiếp nhận không thôi."

Lý Trị hôn phớt qua cái bụng nhô cao của Vũ Mị, đắc ý nói:" Trước kia ở chùa Cảm Nghiệp, trẫm chỉ trồng một cái nhân nhỏ bé, giờ thu được quả lớn thế này, nàng nói xem là phúc báo hay nghiệt duyên?"

"Đó là nghiệt duyên của thiếp thân, nhưng là phúc báo của bệ hạ."

"Hôm nay trên đại triều hội, trẫm chuẩn bị nhắc tới chuyện sắc phong nàng làm chiêu nghi, kết quả trẫm vừa để Lý Nghĩa Phù mở đầu đã bị Chử Toại Lương mắng rồi. Cái lão già đó ỷ mình là đại thần thác cô của tiên đế, giờ ngày một vô lý cuồng vọng, quản tới cả hậu cung của trẫm."

Mắt phượng của Vũ Mị thoáng qua chút không vui, song lập tức biến thành bộ dạng chẳng bận tâm, kéo tay Lý Trị đặt lên má mình, mang vẻ tràn ngập hạnh phúc nói:" Lang quân của thiếp ở bên cạnh, con của thiếp ở trong bụng, thiếp đã thỏa mãn rồi, không mong gì nữa."

Lý Trị nghe vậy càng nghiến răng:" Nếu có cơ hội sẽ khiến con chó già đó hối không kịp."

Vũ Mị lắc đầu:" Con chó già đó tuy chướng mắt, nhưng ở việc giữ gìn giang sơn Đại Đường thì khá có năng lực. Bệ hạ còn trẻ, có thời gian để họ biến mất tự nhiên, không cần vì chút việc nhỏ của thiếp mà gây phong ba."

Lý Trị vui mừng gật đầu:" Vậy nhịn trước, đợi chúng phạm sai lầm."

Bạn đang đọc [Dịch] Đường Nhân Đích Xan Trác của Kiết Dữ 2

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    121

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!