Dưới thành Trường An, tuyết rơi lất phất, một cục bông xù đang ngẩng đầu nhìn thành môn cao lớn của Trường An, khiến cho cái mũ lông từ trên đầu rơi xuống cũng chẳng biết, cổ áo choàng bằng lông trắng muốt quấn kín cổ tiểu cô nương chỉ để lộ ra khuôn mặt đáng yêu, đôi mắt to tròn đen lay láy đang nhìn không chớp tòa thành hùng vĩ trước mắt.
"Ca ca, cao quá ~~~"
Vân Na nhảy tưng tưng, tay giơ cao hi vọng ca ca có thể nâng eo nó lên, để nó có thể nhìn thấy toàn cảnh An Viễn môn:
"Muội rời xa một chút là có thể nhìn thấy rồi."
"Rời xa thì không ngửi thấy nữa."
Vân Sơ ngửi mùi nhìn tới mới phát hiện một hán tử đứng đó cười rất bỉ ổi với huynh muội bọn họ.
Hán tử ra sức rao: "Gà hồ lô! Gà hồ lô, mười lăm văn một con!"
Mặc dù An Viễn Môn lúc này cao lớn hơn An Viễn Môn mà triều Minh xây dựng tới ba mét, trong mắt Vân Sơ vẫn chẳng là cái gì.
Năm xưa y từng ở trong căn lầu cao nhất Thượng Hải nhìn mặt trời mọc từ biển mây.
Có so sánh đó, vẻn vẹn một cái An Viễn Môn cao hai mấy mét đúng là rất nhỏ, rất thấp.
Có điều cái mùi của gà hồ lô thì bá đạo quá rồi, không chỉ Vân Na thèm, Vân Sơ cũng thèm.
Nhìn gà hồ lô tên đó đựng trong một cái hũ, Vân Sơ thất vọng, theo y biết, gà hồ lô nấu bằng nước trong, rồi hấp, cuối cùng dùng dầu chiên mới ngon.
Gà hồ lô tên này lấy ra căn bản chưa qua chiên mỡ, có điều Vân Sơ có thể thông cảm, vào thời đó, mỡ với người Đường mà nói còn quý hơn một con gà.
Vân Sơ mua liền bốn con gà, y một con, Vân Na một con, Thôi nương tử một con, con báo Đại Phì đã được Vân Na nuôi rất béo một con.
Thôi nương tử không thích tiểu nương tử như Vân Na vừa đi vừa gặm gà hồ lô, nhưng nhìn trên mặt hai huynh muội lộ ra nụ cười hạnh phúc, quyết định để hai huynh muội làm bừa một lần.
Đám người Mã Vinh đã mang đi 11 con lạc đà và tiền, bọn họ rất có đạo đức nghề nghiệp, đưa Vân Sơ tới Trường An một cái là lập tức mang thứ thuộc về mình lên đường trở về.
Vân Sơ không muốn mang bảy con lạc đà hôi rình vào thành, thế là y tới chợ gia súc ngoài thành bán đi, mua một cái xe ngựa không tệ cho Thôi nương tử và Vân Na ngồi.
Vốn y nhìn trúng một cái xe ngựa do hai con ngựa kéo, hỏi qua mới biết, loại quan nhỏ tòng bát phẩm như y chỉ có thể mua xe ngựa một ngựa kéo. Nếu quan cấp của y nhỏ hơn nửa phẩm thì ngay cả tư cách ngồi xe ngựa cũng chẳng có.
Được cái là xe ngựa khá rộng, có thể bỏ tất cả mọi thứ lên, bao gồm 2000 lượng hoàng kim của Vân Sơ.
Xe ngựa không đặc biệt, nhưng con ngựa mận chín trong đội ngũ chuẩn bị vào thành dứt khoát là sự tồn tại như hạc giữa bầy gà.
Còn bộ dạng hai huynh muội Vân Sơ thì rất không xứng với con ngựa.
Người Trường An chẳng hay ho gì, kẻ nào kẻ nấy thô lỗ mà vô lý, có kẻ chạy tới hỏi bán ngựa không, có kẻ chạy tới hỏi con báo béo có bán không? Càng có kẻ tới tới hỏi có muốn sang tay tiểu Hồ cơ không?
Chỉ có Vân Sơ là chó nó cũng chẳng thèm ngó tới.
Khiến cho Vân Sơ rất lo cho tố chất dân cư trong cái thành này.
Vân Sơ loáng cái đã ăn hết con gà hồ lô rồi, chủ yếu vì Vân Na còn ăn nhanh hơn y, chẳng những ăn xong của mình còn xé mất hai cái chân gà của Vân Sơ.
Thật không biết đứa bé nhỏ như thế làm sao có thể đem bao nhiêu thứ cất trong bụng.
Vào thành Trường An, Vân Sơ thất vọng phát hiện, nơi này khác biệt như trời với đất so với Đại Đường phù dung viên. ( Công viên giải trí Tây An).
Bách tính rách rưới, thành trì rách rưới, đường phố rách rưới, tường cao rách rưới, còn cả người Hồ rách rưới.
Trường An đầu đông phủ một lớp tro bụi, tới đâu cũng mờ mịt, như mặt chưa rửa sạch vậy.
Vân Sơ khẳng định, Con khỉ già lúc này nhất định vô cùng thất vọng, vì thành Trường An kém quá xa so với mộng tưởng của ông ta.
Có thể thấy Con khỉ già bị Huyền Trang đại sư lừa thật thảm.
Cảm giác của Vân Na thì khác với Vân Sơ, nó chưa bao giờ thấy nhiều người như thế, chưa bao giờ thấy tường thành cao lớn như thế, chưa bao giờ thấy đường xá sạch sẽ như thế, càng chưa bao giờ thấy nhiều người ăn mặc hoa lệ như thế.
Mồm Vân Na liên tục “oa” lên liên hồi, mấy lần muốn nhảy khỏi xe, Thôi nương tử giữ nó rất vất vả.
Giây phút bước chân vào thành Trường An, niềm kiêu hãnh là quan viên Đại Đường của Vân Sơ trong chớp mắt không còn, y chẳng thèm hưởng ưu đãi của quan viên nữa, ngay vừa rồi vào thành, y còn xếp hàng sau một đám dịch phu.
Cảm giác này với Vân Sơ mà nói không lạ, y từng trải qua ở Bắc Kinh, cho nên thản nhiên tiếp nhận.
Thôi nương tử có vẻ vô cùng vô cùng quen thuộc với Trường An, khi Vân Sơ nói địa chỉ nhà, không cần mã phu vừa thuê lắm lời, nàng đã dẫn xe ngựa và hai huynh muội tới phường Tấn Xương.
Trường An gồm có ba bộ phận: ngoại quách, cung thành và hoàng thành tổ hợp thành. Cung thành và hoàng thành là nơi hoàng tộc đạt quan quý nhân, ngoại quách là nơi ở và sinh hoạt của bách tính, bố cục phân chia rất rõ ràng.
Phường Tấn Xương hiển nhiên ở ngoại quách, giống Hà y chính nói, không phải là cái phường phồn hoa, thậm chí có thể nói là một nơi hơi hoang vu, tường phường thậm chí có chỗ bị sụp cả mảng, chỉ cần nhảy một cái là qua được, chân tường thì cỏ dại mọc cao lắm rồi.
Đường xá trong phường cũng khá rộng rãi, có thể cho hai cái xe tránh nhau qua lại, nhưng chỗ lát đá, chỗ thì đường đất không đều, nhà cửa không có gì để miêu tả, đa phần là nhà đất mái cỏ, không ít đất trống.
Bọn họ đi vào một cái ngõ vắng, ở cuối ngõ có một trạch viện, bên trong chẳng có âm thanh nào phát ra, kết hợp bầu trời xám xịt tạo thành không khí u buồn.
Môn tử trông cửa xem qua văn thư của Vân Sơ rồi dẫn y tới chỗ phường chính, nói với phường chính, từ nay về sau trạch viện này thuộc về vị ti y họ Vân này. Đồng thời cảnh cáo phường trưởng, từ nay về sau phàm trong trạch viện có án mạng, kiện cáo gì thì đều không có chút liên quan nào tới Hà gia.
Giữa Vân thị và Hà thị, chỉ là quan hệ mua bán thôi, cái khác không dính líu gì hết.
Môn tử Hà gia nhìn người bằng nửa con mắt, ngay cả Vân Sơ thưởng cho cũng không thèm nhìn, mũi hếch lên trời bỏ đi.
Phường chính có tuổi rồi, là ông già gầy gò, mặc cái áo bông dày xanh lét trông chán vô cùng, ông ta có vẻ chẳng lạ gì cảnh này, ghi chép lại cáo thân, quá sở của Vân Sơ, rồi hẹn Vân Sơ sáng mai tới chỗ hộ tào huyện Vạn Niên làm hộ tịch và địa khế.
Thấy vị phường chính này mãi không chịu đi, Vân Sơ bỏ ra 20 văn tiền đặt vào tay mới quyến luyến rơi lệ từ biệt.
Môn tử đi rồi Vân Sơ mới phát hiện tên đó mang luôn cả khóa đi, đi vào viện tử, y không phải nhìn thấy ngay nhà, mà là sơn môn cao lớn nguy nga của chùa Đại Từ Ân.
Chẳng phải Vân Sơ có tài tiên tri mà trên tòa sơn môn đó có hàng chữ vàng nền lam -- Chùa Đại Từ Ân, phía dưới còn có ấn của thái tông hoàng đế.
Nhìn thấy thứ này da mặt Vân Sơ khẽ giật giật, y không thể nào ngờ được, nhà của mình lại cùng một cái phường với chùa Đại Từ Ân. Hơn nữa nhà của y còn là hộ gần chùa nhất, có thể nói thế này, nếu Vân Sơ mở cổng sau, vậy y bước qua đường là tới thẳng bậc thềm của chùa Đại Từ Ân rồi.
Thế này là thế quái nào?