Có cái chùa to tướng làm bối cảnh, dù nhà Vân Sơ có tốt tới mấy cũng chẳng thu hút được nửa ánh mắt của người ngoài.
Bảo sao Hà y chính lại rộng rãi đem cả tòa trạch viện tặng cho mình, cả cái thế giới này chẳng ai muốn làm láng giềng với hoàng gia.
Giả sử một buổi sáng trời trong nấng ấm áng mây hồng nào đó, hoàng đế thấy cái kiến trúc rách nát trước cổng chùa Đại Từ Ân chướng mắt quá, hạ lệnh một cái, ngay hôm sau thôi người nhà Vân Sơ chỉ còn nước ôm chăn đệm trơ mắt nhìn nhà mình bị giải tỏa.
Còn về phần bồi thường, Vân Sơ tin hiện giờ chưa có thứ đó, dù sao đất đai trong thiên hạ đều thuộc về hoàng đế.
Chỉ là Vân Sơ thấp thoáng thấy bóng dáng Con khỉ già ở sự kiện này, y đếch tin có sự trùng hợp ở đây.
Vân Na, Thôi nương tử thì vô cùng vui vẻ, nhất là Thôi nương tử, có cảm giác phấn khích.
Đây là trạch viện tam tiến, từ đại môn đi vào vòng qua tường chắn, tiến đầu tiên chỉ có hai dãy phòng bên, ở giữa là mật đất trải gạch xanh, đối diện với tường chắn là môn sảnh rộng rãi, sau môn sảnh là nhị tiến. Tòa viện tử này nhiều kiến trúc hơn, trong đó chính phòng xây dựng hùng vĩ nhất, trên có mái cong, mái thoát nước trồi ra phía trước gần hai mét, được sáu cái trụ sơn đỏ chống lên, cực kỳ khí phái.
Đây hẳn là nơi gia chủ tiếp khách, hiện giờ bên trong chẳng có gì, thậm chí chẳng có nổi một cái bồ đoàn, tổ chim én lại có hai cái, một ở dưới mái phía đông, một dưới mái phía tây. Từ phân chim màu trắng trên đất thì biết, đợi khi trời ấm, nơi này còn có chim én bay về ở.
Men theo hành lang hẹp hai bên đi vào hậu trạch, diện tích nơi này lớn hơn rất nhiều, chưa nói có hai cái giếng, còn có hoa viên diện tích chừng một mẫu. Hiện là mùa đông, hoa viên tàn tạ, ngay cả trúc trồng hai bên viện tử cũng chẳng có chút tinh thần nào.
Nói cách khác, trạch viện này có mỗi cái vỏ không.
Khi hai huynh muội đang thất vọng thì Thôi nương tử đã buộc một cái khăn tay lên đầu, phấn chấn nói:" Từ hôm nay trở đi, thiếp thân là đại quản sự nội trạch, sẽ nhận chức ngay."
Vân Sơ chán ngán giang tay:" Nơi này chỉ có ba người chúng ta, một con báo béo, một chiến mã, một con ngựa kéo xe, ngươi cứ sai bảo thoải mái."
Thôi nương tử cười:" Lang quân và tiểu nương tử lần đầu tới Trường An, vừa vặn nên đi thăm tòa thành này, làm quen chút nhân tình thế thái ở đây. Chỉ cần lang quân để lại cho thiếp thân 200 quan tiền, một tháng sau Vân thị phủ sẽ xuất hiện."
Vân Sơ nói:" Ngươi có vẻ vô cùng quen thuộc nơi này nhỉ."
Thôi nương tử chỉ chùa Đại Từ Ân huy hoàng sau lưng:" Nơi này vốn có một ngôi chùa, tên là chùa Vô Lậu, vừa khéo nhà trước kia của thiếp thân ở sát chùa Vô Lậu. Nay nhà của thiếp thân đã thành một phần của chùa Đại Từ Ân, sao có thể không quen thuộc."
Nói tới đó chấm nước mắt:" Chỉ mong lang quân sớm ngày tìm được nữ tử tốt nhà lành để nội trạch thêm đông vui, đợi con của lang quân ra đời, cái nhà này sẽ chỉnh tề, không thiếu gì nữa."
Chuyện xa vời đó Vân Sơ chưa nghĩ tới, vỗ tay Thôi nương tử:" Vất vả cho ngươi rồi."
Thôi nương tử lắc đầu, nhìn quanh tinh phần phấn chấn:" Không vất vả, thiếp thân thích dáng vẻ sập sệ của Vân trạch lúc này, thiếp thân có thể dùng từng viên gạch viên ngói sửa lại nó. Đợi trạch viện sửa xong, hận trong lòng thiếp thân cũng biến mất."
Vân Sơ rất tán đồng:" Ừ, ngươi nói đúng lắm, sau này gian phòng phía tây thuộc về ngươi, nếu ngươi muốn có thể bày linh vị cha mẹ ở đó. Ta tin một người chỉ cần hương hỏa không dứt, dù chết rồi cũng không có gì to tát."
Thôi nương tử nhìn Vân Sơ với vẻ không tin nổi, run giọng hỏi:" Được sao ạ? Một nhà không cho hai chủ."
Vân Sơ không để ý tới chuyện đó, cười to:" Vân thị do ta quyết."
Nỏi rồi lấy trong xe ngựa ra hai túi tiền đồng giao Thôi nương tử, y dẫn Vân Na và Đại Phì, con ngựa mận chín ngồi xe ngựa ra đường, tới khách xá tinh xảo lúc nãy đã thấy trên đường đi.
Vân Sơ hào hứng dẫn Vân Sơ vào lữ điếm trông khá tinh tươm, định qua đêm cùng đánh chén một bữa ngon lành ở đây.
Một chén trà sau, hai huynh muội mặt mày ủ rũ rời lữ điếm, người ta nói, chưa bao giờ thấy một viên quan nhỏ như Vân Sơ tới Trường An lại ở trong khách xá cao cấp như vậy.
Còn nhiệt tình chỉ cho hai huynh muội họ đường tới đại xa điếm, thái độ hỏa kế không chê vào đâu được, chỉ có điều Vân Sơ rất muốn rút gậy bóng chày trong bọc ra quất cho tên hỏa kế cười điểu giả đó một phá.
Vân Sơ thì chỉ nghĩ thôi, Vân Na thì đã đã rút cái gậy bóng chảy nhỏ của mình quất vào cẳng chân tên hỏa kế rồi.
Thấy hỏa kế sắp ngã ra đất kêu gào, Vân Sơ nhanh như chớp tiến tới tháo khớp cằm của hắn, còn chu đáo đặt hắn dựa vào cái ghế dài. Chưa đợi cho những người khác trong khách xá kịp phản ứng, hai huynh muội với con báo cáo mượn oai hùm đã co cẳng chạy.
Xe ngựa đi trên Chu Tước đại nhai sáu làn xe, lúc này Vân Sơ và Vân Na đều đầy bụng bực tức.
Phàm là khách xá Vân Sơ nhìn trúng, người ta không chiêu đãi hai huynh muội họ, còn phàm cái nào cho phép huynh muội họ cư trú, Vân Sơ không nhìn trúng cái nào.
Chuyện này làm Vân Sơ cô đơn bội phần.
Một khách nhân trong xe ngựa kéo theo hai ngàn lượng hoàng kim, vậy mà ở Trường An rộng lớn, không tìm được nơi nghỉ ngơi thích hợp.
Vân Sơ còn phát hiện, khách xá từ chối huynh muội bọn họ đa phần nằm phía bắc đường Chu Tước, còn khách xá hoan nghênh huynh muội bọn họ đa phần ở phía nam.
Nhà phía bắc đa phần là nhà gạch, cao lớn uy nghiêm, nhà phía nam đa phần nhà đất, thấp lè tè mà cũ nát.
Cũng không phải không có khách xá xa hoa, Nhã Cư hoan nghênh công tử mặt đen như Vân Sơ vào ở. Chỉ là Vân Sơ nhìn một đám mỹ nhân đứng trên lầu thẹn thò vẫy tay với mình, liền biết mình không cẩn thận dẫn Vân Na chui vào nơi đốt tiền của nam nhân --- Phường Bình Khang.
Quay đầu nhìn bộ dạng hâm mộ của Vân Na, Vân Sơ bợp đầu nó một cái, cúi đầu đánh xe nhanh chóng rời khỏi nơi đáng sợ này, chỉ là những âm thanh đám mỹ nhân đó hỏi thăm y cứ quanh quẩn trong đầu, hồi lâu không đi.
Rời khỏi phường Bình Khang, Vân Na thấy không ai chú ý tới huynh muội mình nữa mới thấp giọng la lên:" Muội vừa thấy rồi, khách xá đó rất sạch sẽ, y phục những nữ nhân đó chẳng những sạch mà còn đẹp, vì sao không dẫn muội vào?"
Vân Sơ liếc nó một cái:" Sau này nếu muội dám tới nơi như thế, ta nhất định sẽ đánh gãy chân muội."
Vân Na phụng phịu:" Nơi đó không tốt à?"
"Không tốt, nhất là đối với nữ hài tử thì là nơi tệ nhất."
Trong lúc nói chuyện Vân Sơ vẫy roi dài trong tay ra sau, roi ngựa do chính y bện mang theo tiếng gió không biết là đánh vào cái gì, nghe đánh chát. Tiếp ngay đó là một nam tử ôm đầu ra sức gào hét trên mặt đất.
Vân Sơ không dừng lại, tiếp tục đi tới, người vừa rồi chẳng qua là tên trộm hứng thú với đồ ở trong xe của y mà thôi.
Vân Sơ ra tay rất nặng, thêm vào chơi roi là công việc, cuộc sống của y ở Tây Vực, bởi thế roi đó đánh xuống, Vân Sơ tin rằng quất nát mũi tên tiểu tặc.
Người Trường An có một điểm không hay, thích xem náo nhiệt nhưng không muốn xen vào chuyện không đâu. Tên tiểu tặc bị Vân Sơ đánh đã đau tới hôn mê, mọi người chỉ trỏ bàn tán, nhưng không một ai tốt bụng báo quan, hoặc chặn xe ngựa của bọn họ.
(*) Trạch viên tam tiến: hiểu nôm na là bốn tường vây kín thành một cái sân là một tiến, trong hình là kiểu nhà tam tiến, nhà Vân Sơ cơ bản trông như thế trừ hậu viên rộng hơn, tam tiến là quy mô phết rồi đấy.