Trường An ngoại quách thành có tất cả mười một con đường theo hướng nam bắc, còn theo hướng đông tây có mười bốn con đường, ngang dọc cắt nhau chia thành những phường thị, vuông vức như bàn cờ. Chuyện này có ưu điểm, đó là Trường An tuy rất rộng, nhưng lại dễ tìm đường.
Xe ngựa rốt cuộc đi ra từ cửa trái của chợ Tây, hai huynh muội không dùng bữa trong quán cơm nhiều như lông trâu, càng không uống rượu trong những cái hũ đầy ắp của Hồ cơ.
Vân Sơ nhìn thấy chỗ bán bánh nướng, nhìn cái bánh nóng hôi hổi được người Hồ lấy trong lò ra, vốn định mua vài cái ăn lót dạ, chỉ là thấy móng tay người Hồ đen xì xì, với lại tấm vải đặt bánh còn đen hơn rách hơn vải mà Vân Na tắm cho Đại Phì. Bất kể là Vân Sơ hay Vân Na đều từ chối bánh nướng vừng thơm phưng phức.
Hiệu bán canh thịt cừu thì hai huynh muội không vào, bị cái mùi hôi làm chạy vội.
Quán bán lòng thì đem lòng chất đống như núi, Vân Sơ nhìn thấy trong nước canh sền sệt có cục phân cừu thong thả lúc nổi lúc chìm.
Vân Sơ tin rằng mình không nhìn nhầm, dù sao y sinh ra không lâu liền theo Tắc Lai Mã chăn cừu, đối với thứ đó dù là ướt, khô, phơi nắm, dầm mưa thì y cũng quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn được nữa.
Thịt heo cả mỡ lẫn nạc thì Vân Sơ không thèm nhìn một cái, dù sao thức ăn chính thứ lợn này chính là phân.
Một nữ tử người Đường xinh đẹp treo ống tay áo lên móc, lộ ra hai cánh tay trắng trẻo, đang dùng một con dao nhỏ cực bén trong chớp mắt cắt con cá thành lát mỏng như cánh ve. Khi phần thịt trắng muốt bày lên đĩa, con cá kia hình như còn sống, miệng mở ra đóng vào.
Vân Sơ thứ đó gọi là phi đao ngư khoái, ăn cùng với tương, cải cay. Nữ nhân đó trông rất sạch sẽ, bày biện cũng đẹp đẽ, khách ngồi trong cửa hiệu cũng nhã nhặn lịch sự.
Nhưng Vân Sơ thà ăn hạn thát chế biến ở nhiệt độ cao cũng không dám ăn món phi đao ngư khoái hở ra chút là khiến người ta bị bệnh bụng to này.
Tằng cao ở chợ Trường An đúng là rất nhiều, sau khi nhìn thấy người bán tằng cao, hai huynh muội tức thì hết muốn ăn. Nói thật đấy, người bán tằng cao ở đây không ai có thể so được với viên tiểu lại bán tằng cao ở cổng Ngọc Môn Quan.
Bảo sao người ta nói dùng kê của Trình thị, táo của Lý thị, gạo nếp của Úy Trị thị, đúng là thứ đồ tốt trăm phần trăm.
Tất cả bánh bán trên đường đều khô cong khô queo, trông đã chán, nhất là người Trường An còn thích quết ít tương quế hoa đen xì lên bánh. Điều này làm huynh muội Vân Sơ càng hoài nghi ăn thứ này vào có đau bụng không.
Đã nhập đông rồi, chợ Trường An bán hồng nhiều vô kể, thị trông không tệ, trải qua sương, đường đã thấm ra vỏ ngoài, như phủ một lớp sương.
Hai huynh muội chỉ dám ăn hai quả, bụng trống mà ăn nhiều hồng sẽ đau lắm.
Hỏa kế của Yến Tân lâu nhìn thấy hai huynh muội họ, mắt nhìn lên trời không chiêu đãi.
Hỏa kế của Đồng Tâm các tích cực mời hai huynh muội bọn họ Noãn Tâm cư ở bên cạnh có thể ngồi ăn ở ngoài đường.
Xe ngựa của hai huynh muội bọn họ còn chưa dừng hẳn, hỏa kế của Cổ Cầm đài đã bảo bọn họ xéo, nếu không xéo sẽ rút đao giết con ngựa kéo xe của họ.
Đi qua Cúc Hoa đài, Vân Sơ không dừng lại, đi qua Vong Tình Xuyên, Vân Sơ vẫn không dừng lại. Còn về phần khi đi qua Mai Hương lâu, trong miệng Vân Na không còn kiên nhẫn đợi món ngon như ca ca hứa, nó đã nhét bánh mỡ trâu do ca ca rán, bị bánh khô làm nghẹn, vươn dài cổ ra uống nửa bình nước mới không bị chết nghẹn.
Tuy bụng đói meo nhưng Vân Sơ rất vui mừng vì mình dạy ra được thói quen chú ý vệ sinh cho Vân Na.
Nghĩ cũng phải thôi, dù ở Tây Vực, nhà Vân Sơ nướng hạn thát thì trên da cừu cũng không dính chút tro nào, Vân Na dù đói tới mấy thì rửa tay trước khi ăn là điều đứa bé này học từ lâu.
Cho dù là ở Trường An, nơi hợp với thói quen vệ sinh của hai huynh muội cũng ít tới đáng thương.
Có lẽ ở trong những hào trạch phía bắc Chu Tước đại nhai, trong những quán ăn hoa lệ có nhiều nơi thích hợp, có điều nơi đó không thuộc về họ.
Vân Na bắt đầu nhớ người bán gà hồ lô gặp được ở cổng thành rồi, đáng tiếc hai huynh muội họ đi mãi không gặp tiểu thương phiến thích sạch sẽ đó nữa.
Con người khi lựa chọn thì luôn thấy thứ sau này sẽ tốt hơn, tên hỏa kế bị Vân Na đánh vào chân, Vân Sơ tháo khớp hàng tốt hơn đám hỏa kế sau đó nhiều.
Nhớ tới hỏa kế đáng thương đó, bất kể Vân Sơ hay Vân Na đều áy náy.
Đói bụng đi quanh thành Trường An suốt một ngày, nghe tiếng trống ở Thừa Thiên Môn đã vang lên, không tìm thấy nơi để ở, hai huynh muội sẽ bị cho là người bất lương vi phạm lệnh giới nghiêm, tả hữu kim ngô vệ bắt được đánh 20 gậy lớn.
Khi Vân Sơ đánh xe vào phường Tấn Xương thì 300 tiếng trống dọn đường đã đánh trên 200 rồi.
Phường chính phường Tấn Xương dùng ánh mắt khó diễn tả thành lời nhìn bọn họ, giống như đang nhìn hai tên trộm.
Về tới Vân thị đại trạch, hai huynh muội bấy giờ mới thở phào, bọn họ quyết định thà dựng lều trong sân nhà mình chứ không rời cánh cửa này nữa.
Trong nhà toàn người là người, Vân Sơ không hiểu Thôi nương tử tìm đâu ra lắm người giúp bọn họ dọn dẹp nhà cửa n hư thế.
Thôi nương tử đang ngồi ở trên bậc thềm đại sảnh nhị tiến, uống nước lã ăn bánh nướng, thấy lang quân và tiểu nương tử thất thểu về thì ngạc nhiên đi đón.
"Lang quân, tiểu nương tử, vì sao không tới khách sạn nghỉ ngơi?"
Vân Sơ giang tay giải thích ngắn gọn:" Cái bọn ta nhìn trúng thì họ không cho vào, cái bọn ta không muốn vào thì người ta lại đều hoan nghênh. Thôi nương tử, ngươi ở Trường An lâu, nói xem sao lại thế?"
Thôi nương tử nhìn Vân Sơ chăm chú, chỉ thấy y mặc một bộ áo sam, ngoài khoác thêm áo da dày, da đen nứt nẻ, nhìn đã biết người ở nơi xa tới:" Ở Trường An, hoặc là trở thành người đứng trên người khác, hoặc là chấp nhận, không có con đường ở giữa cho lang quân chọn đâu."
Vân Sơ thở dài:" Không tới Trường An không biết chức mình nhỏ, không tới Trường An không biết tiền mình ít."
Thôi nương tử cười:" Đúng là thế đó, thiếp thân tin, với đại tài của lang quân, ngày bay cao không xa."
Vân Sơ gật đầu:" Điểm này ngươi không nói sai, ta cũng nghĩ như thế. Tối nay bọn ta dựng lều trong nhà ngủ, may mà đồ cắm trại chưa vứt đi, nếu không hôm nay khó sống rồi."
"Muội muốn ăn mì thịt cừu băm, ăn xong rồi mới ngủ, nếu không muội sẽ không tắm." Vân Na không muốn ăn bánh khô nữa, đe dọa ca ca:
Vân Sơ đi xem nước giếng múc lên, trong vắt, lại thêm phường Tấn Xương ở địa thế cao, hẳn là không bị nước sinh hoạt của người Trường An làm ô nhiễm, liền quyết định thỏa mãn yêu cầu của Vân Na, dùng số thịt cừu khô còn lại làm cho nó một bữa mì thịt cừu băm.