Trường An vào cuối tháng 11 gió lạnh thấu xương, chuyện gặp phải ban ngày khiến Vân Sơ càng thấy giá lạnh, ở nơi này quả nhiên không có quyền lực địa vị thì chẳng là cái gì ... Trường An chẳng phải tòa thành thân thiện với tất cả mọi người.
Thất vọng chỉ là thoáng qua, thậm chí chút hưng phấn thầm nhen lên trong lòng y.
Trường An cách Hàm Dương chưa tới 60 dặm, trước kia có một người tên Thương Ưởng sống ở Hàm Dương từng nói: Người gian nịnh làm quan mới có thể khiến bách tính tuân theo quy củ chế độ, người tốt làm quan chỉ khiến bách tính thân người đó.
Một quốc gia cần bách tính tuân theo chế độ chứ không phải thân cận với ai đó, nên kẻ gian nịnh làm quan tốt hơn người tốt.
Những lời này nghe qua thì thiếu lương tâm đạo đức, nhưng quan viên các triều đều coi đây là khuôn vàng thước ngọc.
Ở Đại Đường làm công tượng thì vất vả cả đời, làm nông phu chẳng những khổ cực còn phải hi sinh tính mạng đi chiến đấu, làm thương nhân trừ tiền ra chẳng có cái gì để nói. Bằng vào chuyện hai huynh muội họ gặp phải đã cho thấy, ở Trường An chỉ có tiền thôi rõ ràng là không được.
Sĩ nông công thương, bốn con đường này chỉ làm quan là tươi sáng, không có cách nào khác.
Nhưng trừ làm quan, Vân Sơ còn muốn có cuộc sống của mình nữa, như y đã nói, chỉ cần có đủ bản lĩnh dù ở địa ngục y cũng có thể sống như mình muốn.
Nếu như trong tòa thành này không có cuộc sống Vân Sơ muốn, vậy thì mình chủ động sáng tạo ra cuộc sống như vậy là đạo lý đúng đắn.
Vân Sơ suy nghĩ tới nửa đêm, đột nhiên phát hiện, nếu mình lấy thân phận học sinh của tứ môn học ra, có tranh thủ được vị trí lý trưởng không?
Dù sao sau khi y từ cương vị cán bộ đoàn đi xuống, công tác đầu tiên của y là ... Chủ nhiệm kiêm bí thư ủy ban công tác đường phố.
Công tác quản lý với Vân Sơ mà nói là thuần thục tới không thể thuần thục hơn, Trường An nay có một trăm mười phường thị, nghe nói quy hoạch ban đầu có một lẻ tám phường thị, chính thức đi vào sử dụng có một trăm mười.
Phường Tấn Xương thuộc quản lý của Quang Minh lý, cái lý này rất nhỏ, chủ yếu vì phường Tấn Xương quá lớn, khiến cho lý trưởng của Quang Minh lý chính là phường chính của phường Tấn Xương. Bọn họ không phải quan, mà là lại viên.
Đại Đường quản lý phẩm cấp quan viên vô cùng nghiêm ngặt, đối với lại viên không có phẩm cấp thì bỏ mặc.
Vân Sơ thấy đây là khoảng trống có thể chui vào.
Vì với Vân Sơ có nhận thức về công tác đường phố mà nói, đám lý trưởng, phường chính Đại Đường làm việc kém xa mình. Quan trọng nhất là, đám người này nắm trong tay quyền lực cực lớn lại ngu ngốc đi vòi của Vân Sơ vài đồng.
Trước kia trên cái đường Vân Sơ quản lý có 63 công ty lớn nhỏ, 129 cửa hàng cửa hiệu, dân cư thường trú 38732 người, vị trí quảng cáo có ...
Những con số này trước kia có thể nói thành một tràng dài, giờ thành mây khói, cách rất, rất xa rồi.
Khi Vân Sơ vào mộng đẹp, y thấy suy nghĩ này của mình quá tuyệt vời.
Thứ nhất, y muốn bố trí ít gia nghiệp, nhưng không thể làm quá công khai, có chút gió lay cỏ động sẽ bị loại cá sấu lớn như Trình Giảo Kim ăn sống nuốt tươi.
Trong thế giới đẳng cấp nghiêm ngặt của Đại Đường, không có gia tộc chống lưng, không có quan chức chống lưng, tài phú cá nhân chỉ là miếng thịt của người ta đặt ở nhà ngươi thôi.
Vân Sơ không có quá nhiều ham muốn với tiền tài, y có khí phách nghìn vàng tiêu hết lại có ngay, đó không phải là lời cuồng ngôn của Lý Bạch sau khi say rượu, mà là tự tin thực sự.
Y cần tài phú trợ giúp mộng tưởng của mình, nhưng không cần mình nắm giữ tài phú đó.
Như thế, muốn đạt thành mục tiêu này, cách duy nhất là, giấu tiền trong dân.
Trở thành lý trưởng của Quang Minh lý, thành phường chính của phường Tấn Xương, để mỗi người trong phường đều buộc chặt vào mình, nếu như có thể, y trở thành phụ huynh thực sự của cư dân toàn bộ phường.
Hôm sau trời sáng, nhà Vân Sơ lại nghênh đón thêm nhiều người muốn tới kiếm tiền.
Lần này Vân Sơ không ra ngoài, mà đứng ở cửa chắp tay tạ ơn mỗi người đi vào.
Thôi nương tử đứng ở sau Vân Sơ nửa mét, chỉ cần là người gặp Vân Sơ đều từ tay nàng lấy một thẻ trúc, thẻ trúc này một đầu đen, một đầu đỏ, ở giữa viết 5 văn.
Những người này làm việc một ngày ở Vân gia, tới tối có thể lĩnh 5 văn tiền từ Thôi nương tử.
Đây là khoản tiền công rất tốt.
Thời thái tông, bình quân mỗi đấu gạo là 5 văn, dù là vào cuối thời thái tông, quốc gia chinh chiến liên miên, giá gạo cao nhất không quá 8 văn.
Sau khi tân hoàng kế vị, triều đình không phát động cuộc chiến nào lớn, cho nên giá đấu gạo khôi phục 5 văn tiền.
Nói cách khác những người này chỉ cần làm cho Vân gia một ngày là được một đấu gạo.
Sự thực là không được, vì quan phủ tính toán giá gạo là giá kho thường bình, mà không phải theo cách tính của phường thị, năm văn tiền đổi hai đấu thóc gạo không thành vấn đề.
Công việc của Vân gia rất nhiều, gạch xanh trên mặt đất phải cậy lên hết, thêm đất vào tôn cao lên rồi mới trải lại. Hai cái giếng phải rửa sạch, múc hết nước ra, dọn rạch những thứ linh tinh ở đáy giếng, dựa theo lời gia chủ trải lớp than dày, rồi trải thêm lớp cát được rửa sạch.
Ngói trên nóc nhà cũng phải thay, trải ngói mới, lớp đất vàng trét tường cạy hết, dùng vôi quét lại tường một lượt.
Quan trọng nhất là hậu hoa viên phải rỡ hết, dựa theo nhu cầu của chủ nhà làm mới, chủ nhà còn chuẩn bị đào hai cái giếng để tưới hoa viên.
Lưu Nghĩa phường chính của phường Tấn Xương vô cùng hoan hỉ, ông ta tính qua thôi đã phát hiện, Vân gia lần này sửa nhà không mất hai ba trăm quan không làm được.
Cho nên hai lão bà, hai nhi tử, một khuê nữ của ông ta đều tham gia vào đội ngũ làm công của Vân gia.
Nếu như không phải không bỏ thể diện xuống được thì bản thân ông ta cũng muốn tham dự. Ông trời ơi, gia chủ của Vân gia là tên bại gia tử, một ngày trả công năm tiền, đúng là một tên bại gia sống sờ sờ.
Đợi tất cả người làm việc qua cửa, Vân Sơ cùng phường chính Lưu Nghĩa kết bạn tới nha môn huyện Vạn Niên đổi địa khế và phòng khế.
"Phường chính có phải là người Trường An không?"
Lưu Nghĩa lắc đầu:" Mỗ gia là người Lạc Dương, mười năm trước mới di cư tới Trường An."
Vân Sơ tán thưởng:" Mới mười năm phường chính đã thành quan phụ mẫu của phường Tấn Xương chúng ta, thật hiếm có."
Lưu Nghĩa vẫn lắc đầu:" Công việc này là bị ép thôi, Lưu mỗ là một thương cỏ, có cửa hiểu đồ gỗ nho nhỏ ở chợ Tây. Cũng không biết sao bị Tôn hộ tào phái cho việc phường chính. Vân lang quân, nói ra cái công việc này làm mỗ gia khổ không kể siết."
Người Đường thích kể khổ, Vân Sơ tất nhiên coi Lưu Nghĩa kể khổ thành một loại khiêm tốn.
Có điều từ trong lời ông ta, Vân Sơ nghe ra được một chuyện, Tôn hộ tào mới là người quyết định ai là phường chính, lý trưởng.