Bước chân trên Chu Tước đại nhai, Vân Sơ phải thừa nhận, dùng ánh mắt đời sau tòa thành này là không đúng, không công bằng rồi, phải như Vân Na mới thái độ chính xác của người lần đầu tới Trường An, nơi này có cái khí thế thâm sâu hùng vĩ của kinh thành một đế quốc đang hưng thịnh.
Trường An không chỉ có những con đường lớn thẳng tăm tắp, nhờ “bát thủy nhiễu Trường An”, lượng nước ở đây rất sung túc, hai bên đường đều có con kênh dẫn nước nhỏ, tại vị trí giao nhau giữa đường bộ và kênh dẫn nước là những cây cầu đá, tạo thành nét đặc sắc của Trường An.
Hai bên đường lớn còn trồng rất nhiều cây cổ thụ, cành là khẳng khiu, bị phủ một lớp tuyết dày, người đi đường đa phần đều khoác trên người những bộ áo to nặng xù xì xấu xí, cơ bản không có đủ áo đủ không ai dám ra đường vào lúc này.
Vân Sơ chỉ mặc bộ thanh sam là đủ, với người từng trải qua cái rét thấu xương trên Tuyết Sơn, cái lạnh tê tái trong đêm sa mạc, nếu không chịu được lạnh, y đã chết trong lều người Hồi Hột khi còn bé xíu rồi.
Có lẽ ở thành phố còn xa lạ này, mỗi cơn gió lạnh cắt da kia là làm Vân Sơ thấy thân thuộc.
Dù là huyện nha huyện kinh thành chăng nữa cơ bản cũng không có gì để khen ngợi, có điều tuy mùa đông, người ra vào cũng không ít. Khi hai người vào huyện nha huyện Vạn Niên, Vân Sơ giao cáo thân cùng thông báo nhập học, Tôn hộ tào lập tức đứng dậy chắp tay gọi một tiếng :" Vân ti y."
Đối diện với sự nhiệt tình khác thường của Tôn hộ tào, Vân Sơ lập tức cảnh giác mời Lưu Nghĩa nói mục đích tới đây.
Không ngờ Tôn hộ tào mặt ấm trầm, quát Lưu Nghĩa cút xéo.
Lưu Nghĩa cúi mặt cầu xin:" Tôn hộ tào, ngài cũng biết, phường Tấn Xương là nơi tập trung các tượng hộ. Tượng tác, thiếu giám phủ đều xa xôi, nhiều công việc của công bộ thậm chí ở ngoài thành."
"Ngày dài bọn họ còn có thể về phường đúng giờ, bây giờ ngày ngắn, thời gian đóng cửa sớm, mà công trường thì vẫn làm việc đúng theo giờ. Bọn họ sao dám về sớm hơn? Thế là rất nhiều phường dân thường vi phạm cấm lệnh."
"Vi phạm giới nghiêm, bọn họ bị đánh, ngài cũng bị liên lụy, đáng thương nhất là tiểu lão nhi này, hai lần thiếu chút nữa bị phạt đồng, nhưng tiểu lão nhi đâu ra đồng để nộp phạt."
Lời của Tôn hộ tào như có băng:" Lưu Nghĩa, ngươi nghe cho rõ đây, không chỉ phường Tấn Xương ngươi toàn công tượng, vậy mà chỉ có các ngươi phạm lệnh giới nghiêm nhiều nhất."
"Bản quản còn nghe nói, ngươi thường xuyên tự ý mở cửa phường, cho kẻ không liên quan vào. Ta nói này, ngươi có còn cần cái đầu này nữa không?"
"Ngươi nghe rõ cho ta, nếu còn có người đi đêm bị người bất lương hoặc tả hữu kim ngô vệ bắt được, khi đánh đòn, ta sẽ sai người bắt ngươi nhận."
Lưu Nghĩa ngồi bịch xuống đất, hai tay vỗ mặt đất:" Tôn hộ tào, ngài giết tiểu lão nhi luôn đi cho rồi. Trong phường khác đúng là có công tượng, nhưng trong phường khác không xúi quẩy có một cái chùa Đại Từ Ân. Đám hòa thượng đó chuyện gì không tích cực, mỗi ngày gõ trống buổi tối rất tích cực ... Khiến tiếng chuông phường Tấn Xương nhất trí với tiếng chuông bốn cổng thành đông tây nam bắc, còn thời gian đóng cửa phường sớm hơn nơi khác tận một khắc ..."
Nghe Lưu Nghĩa nói thế, Vân Sơ biết ngay là hỏng rồi, chùa Đại Từ Ân là chùa hoàng gia, là ngôi chùa hoàng đế đương triều xây dựng cho mẫu thân, Lưu Nghĩa mồm miệng bừa bãi ...
Quả nhiên Tôn hộ tào hầm hầm tới trước mặt Lưu Nghĩa, không nói không rằng tóm cổ ông ta, tay phải dùng toàn lực tát vào mặt.
Lưu Nghĩa bị một trận vả miệng không biết làm sao, trừ la hét chỉ có thể chịu thôi.
Vân Sơ nhìn cảnh Lưu Nghĩa miệng trào máu, đột nhiên ý thức được, nếu mình lỗ mãng làm phường chính phường Tấn Xương, liệu có vì tình huống nào đó cũng bị tên hộ tào này vả miệng không?
Đồng thời Vân Sơ ý thức được, hoàn cảnh khi mình thành chủ nhiệm khu phổ với hoàn cảnh làm phường chính bây giờ khác biệt rất lớn.
Vì thế y lùi ra sau một bước, tránh máu trên miệng Lưu Nghĩa bắn vào mình.
Kế hoạch phải sửa đổi, trước kia định tự mình ra tay, giờ xem ra ít nhất phải tìm một người thay mình ăn vả trong tình huống không hay.
Lưu Nghĩa xem ra có vẻ ăn vả quen rồi, chắc là nhân tuyển tốt đây, nên giữ ông ta lại, Tôn hộ tào tát cũng quen tay.
Tôn hộ tào cũng là quan tòng bát phẩm, cho nên vả miệng phường chính xong thì lại cười với Vân Sơ:" Vân ti y chớ thấy lạ, lão già này không đọc sách, chỉ là kẻ thô lỗ thôn quê, không biết nói linh tinh sẽ chuốc họa. Mong Vân ti y nể mặt cùng là láng giếng mà bỏ qua cho."
Ra là thế, người này không tệ lắm, Vân Sơ chắp tay:" Mỗ gia tới đây là vì chuyện phòng khế, địa khế. Tôn hộ tào một lòng vì nước, tất nhiên là mỗ gia nhìn thấy, còn chuyện khác mỗ không biết."
Tôn hộ tào cười ha hả đá Lưu Nghĩa khỏi phòng, gọi một tiểu lại tới làm thủ tục cho Vân Sơ.
Nha môn làm việc rất hiệu suất, chẳng mấy chốc mà xong, trên đường về khuôn mặt không biết bị vả bao nhiêu cái của Lưu Nghĩa sưng lên, chưa tới Chu Tước đại nhai, hai cái mắt đã sưng tới chỉ còn hai khe hẹp.
Nhìn ông ta cúi đầu thất thểu bước đi, Vân Sơ bỗng nhiên nói một câu: "Ai bảo ông không chỉ là lý trưởng còn là phường chính, nếu như ông chỉ là phường chính, xảy ra chuyện này, ít nhiều còn có người đùn đẩy trách nhiệm."
"Nói ông đó vì vẻn vẻn được 30 văn tiền làm lý chính mà chịu tội thế này, đáng thương."
Lưu Nghĩa ngẩng đầu lên, cái mặt heo tựa hồ muốn nói gì với Vân Sơ, không hiểu vì sao lại nuốt vào.
Hôm nay ông ta sở dĩ đích thân dẫn Vân Sơ đi một chuyến gặp hộ tào là nghĩ, có vị ti y tòng bát phẩm này, nói không chừng Tôn hộ tào nể mặt đồng liêu không xử trí ông ta.
Không ngờ còn bị đánh thảm hơn.
Trên Chu Tước đại nhai người qua kẻ lại chỉ cần nhìn bộ dạng của Lưu Nghĩa là chỉ trỏ, làm Lưu Nghĩa thấy nhục nhã bội phần.
Vừa rồi nghe Vân Sơ nói, ông ta cũng cảm thấy đây là chủ ý hay, hơn nữa lập tức cho rằng, thiếu niên bên cạnh chính là nhân tuyển tốt nhất để đùn đẩy trách nhiệm.
Chỉ là Vân Sơ vừa mới thấy tai ương của ông ta, y đâu phải kẻ ngốc mà nhận lời.
Làm lý trưởng và phường chính nhiều năm, Lưu Nghĩa vẫn có chút mưu mô, ông ta thấy việc này nên từ từ thôi, trước tiên là thuyết phục Tôn hộ tào, xác định việc này đã. Tới khi đó tên bại gia tử ít tuổi của Vân gia này không muốn làm dê thế tội cho mình cũng không được.
Vân Sơ thấy Lưu Nghĩa vốn cúi đầu ủ rũ, đột nhiên bước nhanh hơn hẳn, lại còn có vẻ phấn chấn thì thầm lắc đầu, tin rằng không lâu nữa ông ta tự tìm Tôn hộ tào, tâng bốc mình hết lời để đưa mình lên làm lý trưởng ăn tát thay ông ta đây mà.
Quá dễ dàng, chẳng có tí cảm giác thành tựu nào.
Đi qua một du thương bán gương đồng, Vân Sơ nhờ gương đồng của người ta để soi, xem xem cái tướng mình rốt cuộc giống kẻ muốn làm dê thế tội cho người khác không?
Thiếu niên trong gương đầu tướng mạo hết sức hoạt bát, hai mắt to mà lanh lợi, mũi thẳng mà cao, vầng trán rộng mở ... Mỗi tội hơi đen, nên trông ngốc không thể tưởng.
Thế là y cố ý cười toét miệng, làm mình trông càng thêm vô hại dễ bắt nạt.