Nữ công của Thôi nương tử không có bất kỳ vấn đề gì, dù là áo ngoài, áo trong, tất mà huynh muội Vân Sơ đang mặc đều từ tay nàng, đến ngay cả quần trong do Vân Sơ thiết kế dũng là Thôi nương tử làm, hơn đứt quần do chính Vân Sơ làm.
Người Đường không mặc quần, bất kể nam nữ đều không mặc, cầu kỳ một chút thì mặc thêm một cái đâu đang bố, chính là loại giống vận động viên sumo của Nhật.
Không thì khỏi, để trống không cũng là một loại tiêu sái.
Bà nương này biết tính sổ sách, biết viết chữ, thêm vào giỏi nữ công, làm Vân Sơ thấy trước kia bỏ ra 600 đồng để mua rất đáng.
Chỉ có ở chuyện nấu nướng, bất kể Thôi nương tử muốn giúp thế nào, bỏ công chế biến ra sao, cuối cùng cơ nước làm ra chỉ bản thân ăn, huynh muội Vân Sơ thà đói chứ không đụng vào.
Cho nên khi Vân Sơ làm xong món mỳ thịt cừu băm, người ở trong sân đang làm việc đều không muốn làm việc nữa, ai nấy vươn dài cổ ra thấp giọng hỏi nhau, cơm nước nhà này sao thơm thế?
Vân Na chẳng thèm quan tâm, chỉ cần có món ngon, dù là có sói vây quanh, nó cũng có thể ăn cực kỳ chuyên tâm.
Vân Sơ thì không làm được chuyện đó, bị người ta nhìn chằm chằm thì còn ăn thế quái nào nổi, cầm bát hỏi nhỏ Thôi nương tử:" Bọn họ đang làm gì? Ngươi không trả tiền công cho họ à?"
Thôi nương tử ăn xong một miếng mì mới trả lời:" Tiền công trả rất cao, cho nên người rảnh rỗi trong phường mới tới kiếm tiền."
"Nếu thế sao họ còn chỉ trỏ chúng ta? Đang mắng chúng ta giàu mà bất nhân à?"
"Thiếp thân trước kia cũng coi như từ nhà phú quý có chút kiến thức đi ra, ăn cơm lang quân vào, còn chẳng ăn tới mất hình tượng? Thiếp thân đã thế, đừng nói tới người cùng khổ nữa, thứ chúng ta ăn và thứ họ ăn không giống nhau."
Thôi nương tử nói rồi đặt bát xuống, cười mắng những người vây quanh:" Không phải đều đã ăn cơm xong rồi à? Mỗi ngày làm thêm một chút bỗng dưng có 200 tiền, bây giờ nhìn chủ nhân gia ăn cơm không làm việc, định lấy tiền không đấy à?"
Phường dân bị Thôi nương tử mắng cũng thấy không ổn, vì thế người sửa giếng thì sửa giếng, người dọn sân thì dọn sân. Vị đương gia nương tử này nói rồi, chỉ cần mau chóng dọn dẹp tòa viện tử, mỗi người tới khi đó còn được thưởng thêm 5 tiền.
Người ở phường thị đa phần đi làm công cùng với kinh doanh ở chợ Tây kiếm sống, giờ không rời phường cũng kiếm được tiền, không ai muốn bỏ lỡ cơ hội tốt này, càng không muốn chọc giận chủ nhân, tránh sau này có việc tốt như thế, người ta không nhận mình.
Những người này làm việc không tệ, vừa nhanh vừa tỉ mỉ, không có gì để chê trách.
Vân Na ăn liền một hơi hết ba bát mỳ, vừa đặt đũa xuống liền xị nói với Vân Sơ:" Muội không thích Trường An, không thích người ở đây, không thích cơm nước họ làm."
Vân Sơ cũng thất vọng với nơi này, nhưng y nghiêm túc đặt bát xuống, trả lời Vân Na:" Tòa thành Trường An này rất đặc biệt, cần chúng ta thích ứng với nó chứ không phải bắt nó thích ứng với chúng ta. Phải chịu thôi, rời khỏi Tây Vực rồi, huynh muội chúng ta muốn chạy chơi khắp nơi là không được nữa."
"Cái khác cũng được, ca ca, huynh nói sao họ làm cơm khó ăn thế?"
"Ừ, ở việc ăn uống, bọn họ chỉ là một đám người thiếu văn minh thôi."
Câu này với người lớn lên ở Trường An như Thôi nương tử rất để bụng, có điều nàng lập tức nói:" Lang quân, nhà chúng ta không đủ nhân thủ, lang quân cũng không thể suốt ngày bận rộn trong bếp. Trong nhà thiếu một môn tử kiêm mã phu, thay chúng ta đóng mở cửa, nuôi ngựa. Còn thiếu một trù nương, một bang trù, thiếu một nha hoàn thiếp thân cho tiểu nương tử, một thư đồng sai vặt cho lang quân, thiếu hai nha hoàn làm việc nặng như chẻ củi lấy nước."
"Nếu lang quân muốn an bài gia sản ở Trường An, chúng ta còn thiếu một vị quản gia, một trướng phòng, hai gia đinh hộ viện."
Chuyện này Vân Sơ chẳng có kinh nghiệm gì cả, hỏi Thôi nương tử:" Trước kia ở nhà, ngươi cũng là đương gia nương tử, nhà các ngươi thiếu người thì kiếm đâu ra?"
Thôi nương tử thở dài:" Đương nhiên là điều người từ trang tử tới, biết gốc gác, dễ sai bảo."
"Nhà chúng ta thì khác, lang quân không có gia nghiệp ở Trường An, không có bộ khúc, tuy không thiếu tiên, nhưng muốn tìm nhiều hạ nhân như thế khó lắm. Không phải không có người, mà mua về không biết họ trước kia là loại người thế nào."
"Với lại nô tỳ bị chủ nhân bán đi thì cơ bản không kẻ nào tốt."
Vân Sơ ngửa đầu suy nghĩ một lúc:" Chuyện này ta không quản, là chuyện của ngươi, cho dù ngươi nhìn nhầm, làm hỏng việc thì cũng đáng tin hơn ta làm. Cần tiền thì ngươi nói, còn cái khác thì trông vào ngươi cả."
"Hôm nay ngươi nói rồi đấy, ngươi là nội trạch đại tổng quản của nhà ta."
Thôi nương tử chỉ đám nam nữ làm việc trong sân:" Thực ra thiếp thân cũng đang lựa chọn, người làm việc chu đáo, tướng mạo tốt, mặt mày sáng sủa, thiếp thân đang tính."
Vân Sơ nhìn quanh, trời đã tối, những người đó vẫn giơ đèn, đuốc làm việc, không hiểu hỏi:" Bọn họ có phải nô tỳ không? Mua thoải mái được à?"
Thôi nương tử cười:" Những người này đại đa số được đăng ký là công tượng, thuộc về thiếu phủ giám, tượng tác, quân khí giám, mặc dù có tiền công, nhưng lang quân cũng biết đấy, không nhiều đâu."
"Những người này nhà không có ruộng, làm công mưu sinh, mà làm công thì không phải lúc nào cũng có việc làm. Cho nên đa phần bọn họ bữa đói bữa no."
"Nhà phú quý ở Đại Đường chúng ta thích nhất hạ nhân là công tượng, năm xưa thái tông hoàng đế một lần thưởng cho Văn Thành công chúa gả đi Thổ Phồn 500 hộ công tượng."
"Cho nên chiêu mộ hạ nhân từ trong những người này có lợi không chưa nói, nhưng coi như yên tâm."
"Dù thế nào thì nhà chúng ta cũng dứt khoát không mua nô tỳ từ những kẻ buôn người, tới khi đó sẽ hỏng gia phong, không có lợi cho sĩ đồ của lang quân."
Vân Sơ thấy Thôi nương tử nói cực kỳ cực kỳ có lý, đó là nguyên do khi biết nàng xuất thân danh môn mới đồng ý mua về. Chứ nếu chỉ có hai huynh muội họ tới Trường An, chắc là dựng lều sống qua ngày rồi, không biết ngày tháng năm nào mới quen thuộc được. Lần nữa, quyết định giao hết việc cho Thôi nương tử.
Tới khi trăng lên, những người làm việc mới nghe thấy Thôi nương tử ra lệnh nghỉ ngơi, bọn họ liền xếp hàng nhận tiền.
Tiền đồng Vân Sơ đổi được có chất lượng rất tốt, đồng nào đồng nấy vàng rực, người nhận tiền không kêu ca gì, chỉ là có rất nhiều người hi vọng có thể đổi tiền đồng thành lương thực, ngày mai bọn họ làm việc càng dốc sức hơn.
Vân Sơ lại lần nữa dựng lều lên, chỉ là lều quá nhỏ, Vân Sơ bảo Thôi nương tử và Vân Na ngủ trong đó, y thì trải giường ở đại sảnh, ngủ tạm qua đêm nay rồi tính sau.