Về tới phường Tấn Xương, Vân gia vẫn náo nhiệt, thi thoảng có người đẩy xe một bánh ra vào vận chuyển các loại vận liệu.
Thôi nương tử ở trông sân chuẩn bị bốn năm cái bếp, nồi lớn trên bếp sôi sùng sục canh xương cừu, mùi canh thịt tỏa ra khắp sân, chưa uống, nhìn thôi, cảm tưởng cái lạnh xua đi phần nào.
Phường dân được thuê không vì thế mà lơi lỏng, làm việc rất tích cực, chỉ có Vân Na mặc áo da cừu ấm áp, ngồi trên một cọc gõ lớn chân đong đưa, đang gặm một cục xương lớn một cách say sưa.
Nó gặp hết thịt rồi định vứt xương đi, không ngờ Thôi nương tử cướp lấy, thuận tay ném vào nồi canh đun tiếp.
Vân Sơ vốn cũng định vớt một cục xương gặm chơi, thấy hành động lưu loát nước chảy mây trôi này của Thôi nương tử, quyết định đi ăn ít bột rán dỗ cái bụng.
"Tới đây uống canh thịt cừu đi, mọi người làm chịu khó, chủ nhà cũng không hẹp hòi, tới đây uống một bát canh cho ấm người. Có bà nương oa tử cũng gọi cả lại đây, có điều hành tự chuẩn bị, bánh biếc gì đó tự mang ... Chủ nhà hiện chưa có bếp, chỉ có thế này thôi." Thôi nương tử giọng đon đả gọi:
Tức thì cả đám người tâng bốc.
"Đa tạ tiểu lang quân."
"Tiểu lang quân đúng là người đọc sách."
"Vừa nhìn một cái là biết tiểu lang quân sẽ làm quan lớn, tiểu lang quân rộng rãi, chúng tôi không khách khí ..."
Vân Sơ cười khẽ, tay trái kéo ống thanh sam tay phải, thong dong đi qua giữa mọi người, rốt cuộc có chút cảm giác được người người nịnh bợ rồi.
Canh thịt cừu nấu không tệ, thực ra chẳng có gì cao siêu, nhiều xương chút, cho thêm ít muối, ít gừng, chịu khó đun kỹ là được, vì mấy nồi canh này Thôi nương tử chuẩn bị từ khi trời chưa sáng.
Thôi nương tử cũng cầm một cái bát xếp trên cùng đội ngũ, vừa nói với với vài phụ nhân nữ tử, vừa múc canh thịt cừu cho mình, năng lực xã giao của nàng cực cao.
Có thể nhìn ra, phụ nhân nơi này đều rất thích nàng.
Vân Na là đứa thấy người ta ăn thì miệng nó chảy nước dãi, cũng muốn múc một bát canh, nhưng bị Thôi nương tử kéo sang bếp nhỏ bên cạnh, múc cho nó một bát xương toàn là thịt, để nó và Vân Sơ ở trong phòng thong thả ăn. Nàng sao không biết lang quân thích sạch, sao có thể để lang quân ăn chung nồi với người khác.
Thế nhưng Vân Na rất hâm mộ Thôi nương tử có thể cầm bát lớn cùng đám phụ nhân ngồi thành vòng tròn uống canh, mấy lần định tới, đều bị Vân Sơ ấn xuống, không muốn nó tiếp xúc quá gần gũi với những người đó. Vân Na đành ngoan ngoãn đặt bát lên cái bàn thấp rõ ràng là đi mượn.
Báo là thứ thích leo cao, còn thích tha thức ăn lên cao thong thả hưởng thụ, nên Đại Phì được một khúc xương là leo lay ngay mái nhà rồi.
Ăn xong còn có thời gian nghỉ ngơi, Thôi nương tử tới bên Vân Sơ, nói nhỏ:" Thiếp thân hỏi rồi, chùa Đại Từ Ân có tri khách tăng."
Vân Sơ lấy làm lạ:" Chùa nào mà không có tri khách tăng chứ?"
Thôi nương tử nhìn bộ mặt vô tri của Vân Sơ, nói:" Nhà ta chỉ có phụ nhân trẻ nhỏ, lang quân để bao nhiêu vàng trong nhà như thế không thích hợp."
"Ý ngươi là có thể giao cho tri khách tăng của chùa Đại Từ Ân à?"
"Chùa Đại Từ Ân có tri khách tăng chuyên môn cho tăng đề túc, chỉ cần lang quân giao vàng cho tri khách tăng, riêng tiền lãi cuối năm chùa Đại Từ Ân trả chúng ta đủ chi tiêu."
Vân Sơ đờ người:" Tăng đề túc? Là vay nặng lãi à?"
Thôi thị gật đầu:" Phàm là chùa lớn một chút đều có chuyện này, là chuyện từ bi của Phật môn. Phàm bách tính, thương cổ, quan hoạn nếu thiếu tiền, có thể vay tăng đề túc của tri khách tăng, hẹn cuối năm trả, có thể giải mối lo của bách tính."
"Nhà ta có tiền, có thể đưa tri khách tăng của chùa Đại Từ Ân, để họ dùng tiền của chúng ta cho người cần tăng đề túc mượn, sau đó trả chúng ta tiền lãi."
Vân Sơ hắng giọng một cái:" Lãi suất năm của vay nặng lãi thế nào?"
Thôi nương tử chớp chớp mắt:" Chùa Đại Hương thiện vay lương thực lãi năm thành, tiền thì gấp 2,4. Chùa Thanh Long cho vay lương thực lãi sáu thành, tiền thì gấp 2,5 ... Chỉ có chùa Đại Từ Ân thấp nhất, lương thực bốn thành, tiền gấp đôi."
Vân Sơ lẩm bẩm:" Đám hòa thượng này nên giết."
Thôi nương tử mở to mắt:" Đó là việc thiện, sao lại nên giết? Năm xưa thái tông hoàng đế còn, chuyên môn bổ n hiệm chín quan viên từ các cấp nha môn, lấy trong kho triều đình 5 vạn tiền, những quan viên này gọi là tróc tiền lệnh sứ."
"Mỗi tróc tiền lệnh sứ phải vay 5 vạn tiền từ triều đình, mỗi năm nộp lợi tức cho triều đình 4 vạn 8000 tiền."
"Làm tốt triều đình còn cho làm quan to."
Vân Sơ tính toán rất tốt, Thôi nương tử vừa nói xong, y đã tính ra hệ thống cho vay nặng lãi với lãi suất năm 96% do quản phủ giật dây.
"Vì sao mấy năm qua không có thứ này nữa, ta ở Tây Vực chưa bao giờ nghe nói tới."
Thôi nương tử giải thích:" Đó là do kẻ tên Chử Toại Lương hủy mất, nghe nói ông ta nói với thái tông hoàng đế là, nếu để cho tróc tiền lệnh sứ tràn lan, lâu dần vị trí quan viên đều do tróc tiền lệnh sứ chiếm hết."
"Tới khi đó học tử do học phủ bồi dưỡng ra, chí sĩ do địa phương lựa chọn ra, hiếu liêm do địa phương sàng lọc không còn vị trí làm quan nữa."
"Thái tông hoàng đế nhận khuyên gián, đình chỉ tróc tiền lệnh sứ."
"Triều đình bỏ rồi, chùa hòa thượng các nơi không nỡ thấy bách tính không tiền chịu khổ, bắt đầu phát ra lượng lớn tăng đề túc."
"Không còn cách nào khác, trong chùa ít tiền, người vay tiền lại nhiều, chùa vì để người ta vay ít tiền, nên nâng cao lợi tích. Không ngờ người vay tiền vẫn nhiều, thậm chí nhiều hơn trước."
"Lang quân chủ trì chùa Đại Từ Ân là Huyền Trang đại sư, thanh danh ở kinh thành cực tốt, giao tiền cho tri khách tăng của chùa Đại Từ Ân, nhất định không sai."
Vân Sơ rơi vào trầm tư rất lâu.
Trước đó y thấy quốc gia đề ra mức lãi suất 96% đã là ác độc lắm rồi, bây giờ ... mẹ nó đám trọc đầu còn bất lương hơn.
Đến trưa Vân Sơ đánh xe ngựa đánh xe ngựa đi quanh viện tử nhà mình một vòng lớn, sau đó cùng Thôi nương tử, Vân Na đi tới chùa Đại Từ Ân.
Y không định kiếm lãi cao, chỉ muốn biết thứ này vận hành thế nào.
Tri khách tăng không tệ, bèo tròn béo trắng, hơn nữa cười như Phật Di Lặc, nghe Vân Sơ nói rõ ý tới, cái mặt béo sầm xuống như ác khuyển.
"Mời theo."
Vân Sơ, Thôi thị, Vân Na tới một nơi gọi là hương tích trù, hòa thượng nơi này không tụng kinh, đại đa số dùng để tính sổ sách.
Tri khách tăng gian nan khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, nói với Vân Sơ::" Huyền Trang đại sư thường trách hương tích trù, thí chủ gửi tiền ở hương tích trù, xin chớ nói ra, tránh làm hỏng thanh danh Huyền Trang đại sư."
Vân Sơ tươi cười gật đầu liên hồi:" Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi, ta vì lòng từ bi của Huyền Trang pháp sư mà tới."
Tri khách tăng gật gù:" Thói đời gian nan, phàm nhân tham lam, luôn muốn có tất cả, lại không biết có rồi thì thế nào? Bọn họ si mê không tỉnh, dù biết đường xuống suối vàng trước mặt, vẫn muốn cược một phen. Luôn cho rằng mình là người khác biệt, đúng là tự tìm đường chết."
Vân Sơ phụ họa:" Đúng là tự tìm đường chết."
Tri khách tăng chắp hai tay:" Phật tổ từ bi."
Vân Sơ cũng làm theo:" Phật tổ từ bi."
(*) Mình nhớ loáng thoáng thì nhà chùa đúng là nơi đầu tiên cho vay nặng lãi, bắt đầu khoảng thời Hậu Tấn.