Quá trình diễn ra hết sức ôn hòa, từ bi, 2000 lượng vàng phẩm chất khác nhau được đưa vào hương tích trù.
Tri khách tăng đưa cho Vân Sơ một văn thư, giao ước trên văn thư vô cùng tỉ mỉ, chặt chẽ. Quyền lợi trách nhiệm cũng nói rất rõ ràng. Vân Sơ thấy khế ước liên quan tới tiền tài này chẳng khác biệt gì với văn kiện đời sau, có thể thấy, chỉ cần liên quan tới tiền, trình độ tiến hóa của con người luôn rất cao.
Vân Sơ vốn rất muốn hưởng thụ một chút xuân cho vay thu trả bảy thành lợi, đáng tiếc số tiền này không phải chỉ của y, mà còn của Phương Chính, Hà Viễn Sơn, Lưu Hùng cùng với năm chưởng cố. Vân Sơ chỉ có thể ký ước định có thể lấy tiền bất kỳ lúc nào, khiến y chỉ có thể hưởng thụ ba thành lợi tức.
Vốn còn định đi dạo quanh chùa Đại Từ Ân một vòng, từ sau khi ký hợp đồng xong, Vân Sơ chẳng còn thích cái chùa xa hoa này nữa, dù chỉ trì là Huyền Trang đại sư cùng y có tin đồn nhạy cảm.
Lần nữa về nhà thì đơn giản hơn nhiều rồi, người làm việc trong nhà chuyên môn mở một cửa trên tường hậu trạch đủ xe ngựa ra vào.
Điều này làm Vân Sơ rất không vui, đại môn hậu trạch nhà mình sao lại đối diện với cái chùa hòa thượng.
Phải biết rằng đại đệ tử Biện Cơ của Huyền Trang là một tên hòa thượng phong lưu trăm phần trăm, mặc dù tên này bị thái tông hoàng đế chém ngang lưng, đoán chừng thói xấu của hắn nhất thời chưa tiêu tan.
Mặc dù trong nhà chỉ có một tiểu nha đầu, một lão phụ trung niên, nhưng mà vẫn cần giữ chặt cửa.
Khi về tới nhà, Vân Sơ rất hài lòng với hiệu suất làm việc, ít nhất hai cái giếng nước nhà y giờ đã được làm mới, nước trong giếng trong veo.
Bây giờ mới thấy cái chủ ý đưa ra cho Trình Xử Mặc thất bại là có lý do, Đại Đường không phải không có ngân hàng, người ta có, lãi suất còn cao hơn, mạng lưới phân bố khắp hai bờ Hoàng Hà, nam bắc Trường Giang.
Vân Sơ sở dĩ nghĩ thế vì một câu nói của tri khách tăng, gửi tiền ở chùa Đại Từ Ân, có thể lấy ở chùa Bạch Mã Lạc Dương, chùa Đại Minh Dương Châu.
Con mẹ nó, còn tưởng mình là người văn minh đi dạy bảo người ta nữa chứ, Vân Sơ xấu hổ không biết để đâu cho hết.
Nửa tháng trôi qua, Vân Sơ có được một cái nhà cổ kính, trong nhà còn có năm sáu chục người thều thùa được Thôi nương tử chiêu mộ, chuẩn bị đồ trang trí cho nhà mới.
Ngói xám được rửa qua nước, liền biến thành màu đen, mặc dù kết lớp băng mỏng, nhưng theo công tượng nói, làm như thế khiến phòng giữ ấm tốt hơn.
Mấy ngày này Vân Sơ và Vân Na không ngừng chạy tới chợ Tây, chỉ cần thứ trong nhà cần liền mua hết về.
Đúng là tiêu tiền như nước.
Thôi thị cũng đang tiêu tiền, còn tiêu tiền không ít, nhân lúc Dịch đinh cung bán nô tỳ, hạ nhân. Không ngờ nàng bỏ liền 109 quan, mua về 10 hạ nhân. Trong mười người này có 7 là nữ, tuổi lớn nhất 37 , nhỏ nhất là 9, tuổi bình quân 23 ... Nữ đồng gần 9 tuổi kia giá 50 quan.
Ba nam tử tướng mạo không đồng đều, một khỏe như trâu, nhưng đầu óc xem ra có vấn đề, một tên cả ngày không nói không rằng, lần đầu tiên gặp gia chủ mở mồm đòi uống rượu.
Còn về phần người cuối cùng coi như bình thường, vóc người cân đối, da trắng trẻo, chỉ là mặt rỗ tới mức độ không chấp nhận nổi, hình như không phải trời sinh.
Phụ nhân tuổi cao hình như đều là cung nữ nghỉ hưu tới từ cung đình, vì không có nhà, tuổi cao không dễ sinh nở, chẳng ai cần, bán tống bán tháo bị Thôi nương tử mua được.
Tiểu nữ hài rất thông minh, trông có vẻ không giống con nhà bình thường, trắng trẻo bầu bĩnh, đứng cùng Vân Na còn giống tiểu nương tử trong nhà hơn.
Khi Mặt Rỗ đóng đại môn Vân gia lại, cũng ngăn luôn gió tuyết ở ngoài.
Một đoàn người đi theo gia chủ Vân Sơ, cùng tuần thị cái nhà.
Cúi chất đống như núi, than chứa đầy một kho, gao đủ cái nhà mười ba người ăn một năm, dầu vừng chứa đầy bảy tám chum lớn, xà nhà treo ba con cừu lột da ... Tất cả đều nói lên mức độ giàu có của cái nhà này.
Cửa sổ che một lớp giấy hoa đào ngâm dầu, theo thương nhân giới thiệu, loại giấy mới này hay nhất là không dễ hỏng, dù gặp tuyết lớn cũng không có hiện tượng rạn nứt.
Vân Sơ rất tán đồng, vì hắn dùng tay xé trước mặt Vân Sơ cũng không xé được, mặc dù bị Vân Na dùng sức xé rách. Y vẫn tán thành dùng thứ này dán cửa sổ, vì sau khi ngâm dầu, không ngờ còn hơi trong.
Cả trạch viện không nhuốm chút bụi, dù có tuyết rơi xuống sân cũng có thể cho vào mồm.
Cả cái nhà đều mới, bao gồm y phục và chăn đệm mười một hạ nhân.
Xem xong nhà mới, Vân Sơ đứng dưới mái hiên, nhìn mười hạ nhân mới tới:" Yên tâm ở lại đây đi, không ai hại các ngươi, các ngươi tồn tại là vì để tất cả chúng ta sống tốt hơn, không phải khổ sở."
"Ta không hi vọng trong nhà này có kẻ ác, kẻ xấu, ta càng không hi vọng trong nhà này có ai trừ ta và Vân Na còn có ai có chuyện gì đó chưa dứt, hoặc là coi đây như điểm đặt chân sau này đông sơn tái khởi."
"Nếu không nghiêm trị không tha."
Mười một gia nhân bao gồm cả Thôi nương tử đều cúi đầu vâng lời.
Rốt cuộc cũng ra dáng cái nhà rồi.
Sáng hôm sau khi lần đầu thức dậy trên cái giường ấm áp, Vân Sơ thấy xương cốt toàn thân mình đều kêu răng rắc, đó là những tiếng kêu khoan khoái.
Giấc ngủ đêm qua là giấc ngủ thoải mái nhất của Vân Sơ suốt mười bốn năm qua.
Chủ yếu là trong đầu không phải nghĩ liệu có bị bỏ lại không, liệu có bị sói tha mất không, liệu có bị người Đột Quyết hoặc ai đó giết không?
Tường thành Trường An cao lớn mang tới cho y đủ cảm giác an toàn, khắp thành Trường An là người cùng tộc cũng khiến y yên tâm mạnh mẽ.
Đương nhiên, còn phải cảm tạ tối qua ăn cơm uống một bầu rượu hoa quế, khiến y ngủ một giấc trong hương thơm tới tận khi trời sáng.
Khi rút chân ra khỏi chăn bông, không ngờ tốn một phen công sức, vì chân ra thì Vân Na cũng ra.
Đứa bé này dù là ngủ say cũng không quên ôm chân Vân Sơ, làm Vân Sơ không thể chấp nhận được là chân y còn âm ẩm.
Vén chăn lên nhìn, quả nhiên nha đầu chết tiệt đái dầm rồi.
Định giơ tay lên đánh liền thấy đôi mắt to xinh đẹp của Vân Na u oán nhìn mình, nhất thời không đành lòng, gần đây ít đánh nó quá đâm ra mềm lòng hơn.
Vân Sơ làm ra vẻ hung dữ chất vấn: "Sao muội không ngủ một mình?"
Vân Na phồng má: "Muội muốn ngủ với huynh, nếu không sói tới thì phải làm sao?"
"Trong thành Trường An không có sói."
"Có!"
"Không!"
"Có!"
“Bảo không là không!”
“Có là có!”
Vân Sơ nhìn gương mặt bướng bình của Vân Na đành chịu thua:" Được rồi, coi như có đi, không phải muội đã múa gậy giỏi lắm à, có thể đánh sói rồi."
Vân Na mím môi nghĩ một lúc, vẫn lắc đầu:" Muội thấy chắc là không đánh được đâu."
Hai huynh muội còn đang tranh cãi thì Thôi nương tử đẩy cửa đi vào:" Đại Phì nói canh ba tiểu nương tử rời phòng vào phòng lang quân, nó muốn giữ lại, tiểu nương tử nói, còn kéo sẽ dùng gậy đập chết. Thiếp thân bảo nó không giữ tiểu nương tử nữa."
Vân Sơ ngớ người hỏi một câu y cũng thấy ngớ ngẩn:" Đại Phì biết nói chuyện rồi à?"