Thánh thuẫn và chiến mã đỡ được phần lớn sức mạnh của Thánh quang, bọn hắn không chịu thương tổn quá lớn, còn giữ được phần lớn chiến lực, chỉ có điều mười con chiến mã chỉ còn lại ba con, không thể thi triển được một vài kỹ năng cần phối hợp với chiến mã.
Vì để duy trì tổng thể, không có ai leo lên ba con chiến mã còn nguyên vẹn, mà là lựa chọn đánh bộ, lấy Mã Đức cầm đầu tiến lên từng bước nhỏ.
Nại Cách Lý Tư lắc đầu: “Đáng tiếc, hiện tại nếu giành lấy chiến mã, nói không chừng ba người còn có thể chạy đi được.”
Tất cả mọi người đằng sau, Phỉ Lâm nhắm mắt lại, hai tay nắm pháp trượng tinh xảo, đâm xuống mặt đất, trên đỉnh pháp trượng, một đám u hồn quanh quẩn ở bên trên, ngưng tụ ra một khuôn mặt, hai lỗ thủng tượng trưng cho con mắt bốc cháy hỏa diễm.
Chính là sủng vật của Phỉ Lâm - Hắc Kiểm.
Đưa góc nhìn từ trên trời nhìn xuống, hơn ngàn khô lâu từ trong đất, trong hố, trong khe ngoi lên, xếp thành hai hàng bao vây vị trí của thánh kỵ.
Linh hồn của Phỉ Lâm cũng không được coi là mạnh, không ngưng kết được linh hồn chi tâm, so với Lệ Sa còn yếu hơn một chút. Sau khi An Cách ngưng kết linh hồn chi tâm, xem xét về cường độ linh hồn, hắn đều mạnh hơn so với cả Phỉ Lâm và Lệ Sa.
Nhưng Vu Yêu không thể chỉ xem xét cường độ của linh hồn, bởi vì bọn hắn còn có ma pháp, mà Phỉ Lâm lại còn là một vị pháp sư vong linh.
Con người có một câu ngạn ngữ: Đừng dùng nhân số để đánh giá thực lực của pháp sư vong linh, hắn có thể đào ra binh lực nhiều hơn ngươi gấp mấy lần từ trong đất.
Điều này ám chỉ pháp sư vong linh có thể điều khiển khô lâu và cương thi.
Một vị pháp sư vong linh cần cù chăm chỉ, cẩn thận, luôn có thể sưu tập đến một trăm tám mươi bộ thi thể hài cốt, dùng ma pháp triệu hồi bọn chúng, một pháp sư vong linh có thể gọi lên một quân đội trăm người.
Nếu như pháp sư vong linh này còn là một vị Vu Yêu, cũng là một vị thành chủ, có đủ tuổi thọ và quyền lực đi sưu tập thi hài, thậm chí vũ trang thô sơ đơn giản một chút, thì hắn ta có thể triệu tập lại một quân đội bất tử.
Trong tay Phỉ Lâm có khoảng hơn một vạn một bộ khô lâu và cương thi, đây cũng là lý do vì sao thành chủ của Địa Hạ thành lại là Phỉ Lâm, có hắn ta tọa trấn, không có ai dám trêu chọc đến Địa Hạ thành.
Nhưng mà trong một lần hắn ta chỉ có thể chỉ huy khoảng một ngàn bộ khô lâu và cương thi, không thể nhiều hơn được nữa.
Nhóm thánh kỵ tiến lên từng bước nhỏ rất nhanh đã phát hiện bị bao vây: “Mã Đức đại nhân, chúng ta bị bao vây.”
Mã Đức liếc mắt nhìn hai phía, hít vào một hơi, quyết định thật nhanh nói: “Rút lui! Phá vây!”
Bọn hắn cộng lớn mới có mười người, nếu như rơi vào vòng vây của sinh vật bất tử, chỉ mệt mỏi thôi cũng có thể làm bọn hắn mệt chết.
“Muốn chạy?” Ngải Tư Khắc vung pháp trượng lên, mấy mũi tên mang hơi thở chết chóc bắn ra ngoài.
“Muốn chạy sao?” Lam vỗ xuống mặt đất, ba cây gai đất đâm lên từ trong mặt đất.
“Muốn chạy hả?” Lệ Sa vung mạnh tay lên, một xiềng xích ngưng tụ từ ánh sáng được nàng ta quăng ra, bay về phía kẻ địch - Thánh Huy Xiềng Xích.
Nhưng mà kẻ địch của bọn hắn, là thánh kỵ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, phối hợp ăn ý.
Hai người ở phía sau dựng thánh thuẫn lên, đón đỡ mũi tên mang hơi thở chết chóc. Mã Đức một quyền đánh lên trên mặt đất - Thần Thánh Chấn Kích, trực tiếp đánh vỡ nát cây gai đất.
Một vị thánh kỵ bay vọt lên không, ôm đầu nghênh đón Thánh Huy Xiềng Xích, mặc cho xiềng xích trói mình lại, đợi đến khi hắn ta rơi thẳng xuống đất, được hai người đồng bọn đỡ được, khiêng đi.
Một loại hành đồng lưu loát nhanh nhẹn, cũng không làm ảnh hưởng đến tốc độ phá vòng vây.
Bên phía Phỉ Lâm lộ rõ khuyết điểm không có khả năng đánh cận chiến mạnh, nếu như không thể trì hoãn kẻ địch, để đại quân bất tử có đủ thời gian vây tới, thì trận phục kích này sẽ đổ sông đổ biển, nhưng muốn dụ đội thánh kỵ này vào vòng vây thì gần như không có khả năng.
Đúng lúc này, một luồng kiếm mang chém về phía đội thánh kỵ đang phá vòng vây, dọa cho Mã Đức nghẹn ngào kêu lên: “Kiếm mang thật mạnh, là Kiếm Thánh, tránh ra!”
Kiếm mang chém tới, đánh tan đội hình thánh kỵ, một thân hình gầy gò đột nhiên tới theo kiếm mang, vọt tới bên cạnh Mã Đức vung kiếm chém ngang.
Mã Đức dựng thẳng kiếm đón đỡ, nhưng lại như bị sét đánh, trường kiếm bị sức lực lớn ẩn chứa trong nhát kiếm mà đối phương chém tới đánh bay, hai bên mở rộng.
Mã Đức mặt xám như tro, nhưng ánh mắt vẫn kiên định, hắn ta biết mình lành ít dữ nhiều, từ kiếm mang mà đối phương chém ra có thể biết được, người tới là một vị cường giả cấp bậc Kiếm Thánh, hẳn chỉ là Kiếm Thánh sơ giai, nhưng mà hắn cũng thể chống đỡ được.