Chương 92: [Dịch] Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Ngươi lộ hàng

Phiên bản dịch 5565 chữ

Chương 92: Ngươi lộ hàng

Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm

Tuyên Vân Tâm ngây ngẩn cả người, đây, là giọng của tên kia?

Trong nháy mắt khi nàng ta ngây người, Hạ Ngữ xuất hiện từ trong khói đặc cuồn cuộn.

Như tiên nữ hạ phàm, một thân áo trắng, tiên khí bồng bềnh, bồng bềnh giết tới.

Tuyên Vân Tâm nhìn thấy Hạ Ngữ, sắc mặt thay đổi, vội vàng muốn phản kích. Nhưng đã muộn rồi, công kích của Hạ Ngữ đã ầm ầm kéo tới.

Tuyên Vân Tâm chưa kịp ngăn cản lại lần nữa điên cuồng phun máu tươi, vết thương chồng chất bay ngược ra ngoài mấy dặm, nặng nề đập vào trong rừng cây.

Trong dư quang Tuyên Vân Tâm đang bay ngược cũng nhìn thấy thân ảnh Lữ Thiếu Khanh xuất hiện trong khói đặc, trong tay hắn cầm thần phù cấp 4 của nàng ta.

Mục tiêu của hắn là thần phù cấp 4 sao?

Trong đầu Tuyên Vân Tâm bỗng nhiên hiện lên một ý niệm như vậy.

Nhìn Tuyên Vân Tâm nặng nề ngã vào rừng rậm xa xa, Hạ Ngữ thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, vẻ mặt phức tạp nhìn Lữ Thiếu Khanh.

Lữ Thiếu Khanh đang cầm thần phù cấp 4 của Tuyên Vân Tâm, mặt mày hớn hở, hiển nhiên giống như một tiểu địa chủ phát tài.

Hạ Ngữ nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh như vậy, thật sự rất khó tin tưởng cỗ linh thức phô thiên cái địa, khổng lồ đến dọa người, cực kỳ có lực công kích vừa rồi lại là của hắn.

Nhưng sự thật chính là như thế.

Nếu như không phải Lữ Thiếu Khanh đột nhiên ra tay, nàng và Tuyên Vân Tâm chiến đấu ai thắng ai thua còn chưa chắc được.

Thực lực hai người tương đương, thủ đoạn của mỗi người cũng tương đương.

Lữ Thiếu Khanh đột nhiên ra tay, làm cho Tuyên Vân Tâm mất đi hơn phân nửa sức chiến đấu, làm cho nàng thoải mái đạt được thắng lợi.

"Lữ sư đệ, quả nhiên lợi hại."

Cuối cùng Hạ Ngữ cũng chỉ có thể nói một câu như vậy.

Nàng và Tuyên Vân Tâm chiến đấu, Lữ Thiếu Khanh ra tay tương trợ, có chút thắng mà không oai.

Nhưng nếu Lữ Thiếu Khanh không ra tay, nàng cũng không có lòng tin thắng được Tuyên Vân Tâm.

Cho nên, trong lòng nàng phức tạp.

Lữ Thiếu Khanh nói: "Tiện tay mà thôi, tiện tay mà thôi. Nếu để cho các ngươi đánh tiếp, linh phù của ta sẽ không còn."

Linh phù của ngươi.

Hạ Ngữ đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn thấy linh phù trong tay Lữ Thiếu Khanh.

Nàng lại bó tay rồi.

Ngươi đừng có nói là bởi vì cái này cho nên ngươi mới ra tay đấy.

Bộ dạng này của ngươi, sẽ khiến người ta cảm thấy ngươi rất xuống giá đấy.

Hạ Ngữ nói: "Thực ra, ta cũng có lòng tin đánh bại được nàng ta."

Vẻ mặt Hạ Ngữ có chút mất tự nhiên.

Nàng và Tuyên Vân Tâm một chọi một, Lữ Thiếu Khanh nhúng tay, hai chọi một, là đang bắt nạt Tuyên Vân Tâm.

Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên nói: "Hạ Ngữ sư tỷ, không phải chứ?Hai người nói một chọi một khi nào vậy? Có ước định một chọi một không? Lúc ngươi đánh nhau với nàng ta, người của Điểm Tinh Phái đang làm gì?”

“Người của Điểm Tinh Phái mới là hai đánh một ấy. Đám Điểm Tinh Phái có thể dùng phương thức như vậy đến quấy nhiễu Hạ Ngữ sư tỷ ngươi, dựa vào cái gì ta không thể hỗ trợ cùng trừng trị nàng ta?"

Sau khi Hạ Ngữ nghe xong, vẻ mặt dễ nhìn hơn rất nhiều.

Đúng vậy, Tuyên Vân Tâm bảo đệ tử của Điểm Tinh Phái vây công Tiêu Y, Biện Nhu Nhu và Phương Hiểu, tạo áp lực cho nàng, khiến nàng phân tâm.

Ngay từ đầu đã là không công bằng rồi. Một chọi một gì đó cũng không còn là vấn đề nữa.

Nhưng mà Lữ Thiếu Khanh tiếp tục nói: "Hơn nữa, nàng ta lại còn muốn dùng tấm linh phù này của ta, ta không trừng trị nàng ta thì trừng trị ai? Đồ của ta mà cũng dám dùng linh tinh? Đánh nhau thì đánh nhau, dùng đồ của người khác làm gì, còn gọi gì là hảo hán chứ?"

Thái độ đúng lý hợp tình khiến Hạ Ngữ im lặng một lần nữa.

Lữ Thiếu Khanh nhìn thoáng qua phía Tiêu Y.

Bọn Tân Chí còn đang bị vây trong đại trận không ra được.

Hắn liền nói với Hạ Ngữ: "Hạ Ngữ sư tỷ, ngươi cứ đi lấy bí cảnh chi tâm đi, ta đi xem Tuyên cô nương như thế nào. Đây chính là đệ tử Điểm Tinh Phái, đều là đệ tử phái lớn, nàng ta gặp nguy hiểm không thể ngồi yên mặc kệ được, phải có lòng hỗ trợ, ta đi cứu nàng ta."

Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói lời này, làm cho thân thể Hạ Ngữ không nhịn được lắc lư một chút.

Nàng hơi kinh ngạc nhìn Lữ Thiếu Khanh.

Cái miệng nhỏ nhắn của nàng khẽ nhếch, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy ngạc nhiên, rất có xúc động muốn hỏi Lữ Thiếu Khanh.

Loại lời vô sỉ này, vì sao ngươi có thể nói trôi chảy tự nhiên đến thế? Một chút cảm giác xấu hổ cũng không có sao?

Tuyên Vân Tâm biến thành như vậy, nguyên nhân chủ yếu là do gì, trong lòng ngươi không biết sao?

Nhìn Lữ Thiếu Khanh rời đi, một lúc lâu sau Hạ Ngữ mới ổn định được tâm tình.

Nàng bắt đầu đi về phía bí cảnh chi tâm, chuẩn bị thu nó.

Lữ Thiếu Khanh cẩn thận từng li từng tí đi tới nơi mà Tuyên Vân Tâm rơi xuống.

Nhìn thấy Tuyên Vân Tâm nằm trên mặt đất, không nhúc nhích, dường như là hôn mê bất tỉnh.

Quần áo Tuyên Vân Tâm bị tổn hại trong chiến đấu, sau khi rơi vào trong rừng, lại bị cành cây cạo rách, lộ ra da thịt trắng như tuyết.

Kết hợp với tư thế ngã xuống đất, đầy cám dỗ chết người, tạo ra một sự thôi thúc nguyên thủy.

Nếu như là người bình thường, chắc chắn sẽ vội vàng xông lên.

Nhưng Lữ Thiếu Khanh thì không, hắn nhìn Tuyên Vân Tâm nằm trên mặt đất, biểu tình dần dần lạnh lùng.

Trường kiếm xuất hiện trong tay, phía trên dần dần hội tụ linh lực.

Đột nhiên!

Lữ Thiếu Khanh giật mình, biểu cảm lạnh lẽo rút đi, trường kiếm biến mất.

Lữ Thiếu Khanh một lần nữa trở về vẻ lén lén lút lút, nhìn chằm chằm Tuyên Vân Tâm xa xa.

Linh lực của hắn vận chuyển, mấy quả cầu lửa xuất hiện, rơi về phía Tuyên Vân Tâm.

Tích tích...

Quả cầu lửa rơi vào bên cạnh Tuyên Vân Tâm, cho dù là rơi vào trước mặt nàng ta, Tuyên Vân Tâm cũng không có động tĩnh.

Bạn đang đọc [Dịch] Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh của Khả Ninh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    372

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!