Chương 93: Ngươi lộ hàng (tt)
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Lữ Thiếu Khanh phất phất tay, mấy kiếm quang bay thẳng về phía Tuyên Vân Tâm.
Lúc này đây, là trực tiếp bắn về phía Tuyên Vân Tâm, nếu như không né tránh, nhất định sẽ bị thương.
Phụt!
Kiếm quang rơi xuống, trên người Tuyên Vân Tâm xuất hiện vài vết thương, máu tươi chảy ròng.
Mặc dù như vậy, Tuyên Vân tâm vẫn không nhúc nhích.
"Hẳn là ngất xỉu rồi. Không được, vẫn phải kiểm tra một chút."
Lữ Thiếu Khanh tự nói, sau đó vận chuyển tâm pháp.
Kinh Thần Quyết!
Linh thức như thủy triều tuôn ra, cuối cùng chậm rãi hội tụ thành một thanh trường kiếm sắc bén, đâm về phía Tuyên Vân Tâm.
Lữ Thiếu Khanh dự định đi vào thức hải của Tuyên Vân Tâm một chút.
Tuyên Vân Tâm rất mạnh, cũng rất nguy hiểm. Lữ Thiếu Khanh không dám khinh thường.
Tuyên Vân Tâm rốt cục nhịn không được, mở mắt, mắng to: "Ngươi, hỗn đản..."
Tuyên Vân Tâm giận muốn chết.
Lúc nàng ta ngã xuống nơi này, tuy rằng nàng ta bị thương, nhưng vẫn có thể bảo trì sự tỉnh táo.
Vẫn còn có một ít lực phản kích.
Nàng ta nghĩ tới biện pháp giả vờ hôn mê, cuối cùng đánh đối phương trở tay không kịp.
Nhưng không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại xuất hiện, hơn nữa còn không mắc mưu, cách rất xa thăm dò nàng ta.
Thử hai lần không được, lại còn định hung ác thử nàng ta thêm một lần nữa.
Tuyên Vân Tâm tức giận đến cả người phát run.
Lần đầu tiên nàng ta gặp phải một man nhân đáng ghét như vậy.
Đây là cũng lần đầu tiên nàng ta phát hiện, còn có một nam nhân có thể xử sự như vậy.
Không bị hấp dẫn, không có chút thương hương tiếc ngọc, cẩn thận từng li từng tí, vô cùng thận trọng, lại còn hèn hạ vô sỉ.
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc: "Quả nhiên là lừa ta!"
Sau đó hung hăng dùng sức, thức hải của Tuyên Vân Tâm lại một lần nữa bị công kích.
"A..."
Tuyên Vân Tâm không ngăn cản được, ôm đầu kêu lên.
Thức hải của nàng ta vốn đã bị công kích, hiện tại lại bị thương nặng, họa vô đơn chí.
Tuyên Vân Tâm cảm giác được đầu mình giống như muốn nổ tung. Linh lực trong cơ thể không bị khống chế, chạy tán loạn trong cơ thể.
"Phụt!"
Tuyên Vân Tâm phun ra một ngụm máu tươi, lúc này đây, nàng ta thật sự không thể nhúc nhích.
Thức hải bị thương nặng, nếu như không có linh đan diệu dược, chậm rãi khôi phục, ít nhất phải vài năm mới khỏi. Thậm chí còn có thể để lại di chứng.
Lần này Lữ Thiếu Khanh mới yên tâm rơi xuống từ trên cây.
Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh, hai mắt Tuyên Vân Tâm phun lửa, hận ý ngút trời.
"Ta, ta muốn liều mạng với ngươi!"
Lại một lần nữa cắn nát đầu lưỡi, một ngụm máu tươi phun ra.
Lữ Thiếu Khanh thấy sắc mặt Tuyên Vân Tâm trở nên tái nhợt, không có một tia huyết sắc, khí tức suy yếu. Sau đó hắn cảm nhận được linh lực trong cơ thể Tuyên Vân Tâm trở nên cuồng bạo, một cỗ cảm giác nguy hiểm xông lên đầu.
Mẹ ơi, không phải là học yêu thú tế ra nội đan, muốn đồng quy vu tận với hắn chứ?
Làm người không tốt sao, sao phải học yêu thú làm gì?
Trong cơ thể tu sĩ Kết Đan cũng sẽ có một viên nội đan, một khi nội đan bị hủy, nhẹ thì cảnh giới rơi xuống, nặng thì đan hủy người vong.
Nội đan có uy lực cực lớn, một khi bộc phát ra, còn mạnh hơn một kích toàn lực của tu sĩ Kết Đan kỳ.
Lữ Thiếu Khanh vội vàng nói: "Lộ hàng rồi, quần lót của ngươi lộ ra rồi."
Lữ Thiếu Khanh vừa nói ra lời này, Tuyên Vân Tâm cả kinh, hơi thở trì trệ, vội vàng cúi đầu.
Nhưng lại thấy mình vẫn tốt, căn bản không có lộ hết.
Lữ Thiếu Khanh nhân cơ hội hạ mấy đạo cấm chế.
Sau khi nuốt chửng linh lực, nội đan vốn bắt đầu cuồng bạo giống như bị xối một gáo nước lạnh, lập tức bình tĩnh lại.
Tuyên Vân Tâm cảm giác được nội đan của mình đang tách rời quan hệ với mình, nàng ta không cảm ứng được nội đan của mình nữa, đồng thời linh lực trong cơ thể cũng giống như bị đông cứng, không thể vận chuyển.
Trong nháy mắt, nàng ta đã chẳng còn khác gì một người bình thường.
"Ngươi..."
Lúc này Tuyên Vân Tâm mới kịp phản ứng, nàng ta bị lừa.
Nàng ta tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng, lửa giận ngập trời, hận không thể đồng quy vu tận cùng Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng hiện tại ngay cả tư cách đồng quy vu tận nàng ta cũng không có.
Bình thường mấy cấm chế như vậy căn bản không khống chế được nàng ta. Nhưng hiện tại thực lực của nàng ta tổn thất lớn, mười không còn một, bị dễ dàng vây khốn, trở thành tù binh của Lữ Thiếu Khanh.
Tuyên Vân Tâm không cam lòng, nàng ta giãy dụa.
Lữ Thiếu Khanh vội vàng nói: "Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, ngươi bị thương. Loạn động như vậy không tốt đối với thân thể ngươi."
Tuyên Vân Tâm kinh ngạc một chút, người này còn hiểu được thương hương tiếc ngọc sao?
Chỉ sau một khắc, Tuyên Vân Tâm liền biết nàng ta suy nghĩ nhiều.
Lữ Thiếu Khanh móc ra một sợi dây thừng, trói chặt nàng ta lại. Hơn nữa còn là thắt nút chết.
Đồng thời còn tách hai tay của nàng ta ra, không cho nàng ta bất kỳ cơ hội nào.
Tuyên Vân Tâm tức giận chửi ầm lên: "Ngươi có phải là nam nhân hay không?"
Nàng đã thành như vậy rồi, bị trọng thương đến mức cả một phàm nhân nàng ta cũng không bằng, mà vẫn còn muốn lấy dây thừng đến trói lại, phải sợ chết bao nhiêu mới có thể làm như vậy?
Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói: "Ta là nam nhân, nhưng ta không muốn cho ngươi thử đâu."
Sau đó vẻ mặt thành khẩn nói với nàng ta: "Sau này đừng tùy tiện nói mấy loại lời này, có vài nam nhân không chịu nổi khiêu khích như vậy đâu. Rất nguy hiểm cho ngươi đấy."
Tuyên Vân Tâm phẫn hận không thôi, ngươi cũng có mặt mũi nói lời này?
"Hỗn đản, thả, thả ta ra."
Sau đó thấy Lữ Thiếu Khanh đang đánh giá mình, trong lòng nàng ta cả kinh.
Tuyên Vân Tâm vẫn rất có lòng tin đối với mị lực của mình, nàng ta tin tưởng trên đời này không có mấy nam nhân có thể ngăn được sự hấp dẫn của nàng ta.
Cho dù là thiên kiêu chi tử của Điểm Tinh Phái cũng vậy.
Hiện tại nàng ta bị hạ cấm chế, lại bị trói chặt, giống như thịt cá trên thớt gỗ, mặc cho người ta xâu xé.
Tuyên Vân Tâm hít sâu một hơi, cố gắng đè lửa giận trong lòng xuống, để cho mình tỉnh táo lại.
Sau đó, nàng ta lộ ra một nụ cười, giống như một đóa hoa hồng tươi đẹp nở rộ, tràn ngập hấp dẫn.