Chương 94: Cướp tiền không cướp sắc?
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Tuyên Vân Tâm nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể của mình một chút, phối hợp với quần áo rách nát, da thịt trắng như tuyết mê người, một đợt lực trùng kích cường đại xông thẳng vào tầm mắt Lữ Thiếu Khanh. Nó đi thẳng vào nội tâm hắn, kích thích một loại kích động khó hiểu dâng lên. Nhưng mà rất nhanh đã bị Lữ Thiếu Khanh đè xuống.
Hắn không thể không thừa nhận, đúng như trong lời đồn, Tuyên Vân Tâm có thể làm cho rất nhiều nam nhân vì nàng ta mà điên cuồng.
Chỉ là nụ cười và tư thái vừa rồi, không cần nói chuyện, cũng đã mười phần hấp dẫn, nếu là nam nhân khác, đã sớm khống chế không được, nhào tới.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh cũng biết, Tuyên Vân Tâm không phải là một nữ nhân đơn giản.
Đằng sau những cám dỗ này là đầy rẫy những nguy hiểm chết người.
Tuyên Vân Tâm liếm liếm môi, ngọn lửa mê người, nói: "Này, vị công tử này, ngươi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Nếu như muốn có được ta, ngươi làm như vậy, chỉ sợ có chút nóng nảy đi?"
Thanh âm mềm mại, như nước chảy khẽ ngâm khẽ hát.
Trong nháy mắt, Tuyên Vân Tâm liền trở thành một nữ nhân điềm đạm đáng yêu, mị hoặc mười phần.
Trong trạng thái này, lực hấp dẫn của Tuyên Vân Tâm quả thực khủng bố. Không lúc nào là không tản ra dụ hoặc.
Tuyên Vân Tâm cũng tràn ngập lòng tin đối với mình.
Nàng ta tin tưởng, chỉ cần là nam nhân, không có mấy người có thể ngăn cản được trạng thái như vậy của nàng ta.
Người ở Điểm Tinh Phái kia ngay từ đầu cũng đã chịu không được. Nàng không tin Lữ Thiếu Khanh trước mắt còn đáng sợ hơn người kia.
Chỉ cần ngươi không chịu nổi, ta sẽ có cơ hội.
Tuyên Vân Tâm ngoài mặt cười hì hì, mị hoặc mười phần, nhưng trong lòng lại tràn đầy sát ý.
"Hay là, chúng ta, đổi một chỗ khác?"
Giọng điệu như tơ, ánh mắt mập mờ nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Hoàn toàn bày một mặt hấp dẫn nhất của nàng ta ra trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Tuyên Vân Tâm, cả người không nhúc nhích, giống như đã hoàn toàn rơi vào sự hấp dẫn này.
Thấy Lữ Thiếu Khanh không nhúc nhích, ánh mắt như dại ra, Tuyên Vân Tâm càng thêm đắc ý, không sợ ngươi là một nam nhân, chỉ sợ ngươi là một nam nhân không háo nữ sắc.
Chỉ cần ngươi thích nữ sắc, mọi thứ đều tốt.
Thân thể Tuyên Vân Tâm lại nhẹ nhàng khẽ động, giống như bàn tay mềm mại trắng noãn của thiếu nữ nhẹ nhàng lướt qua mặt hồ, làm cho trong lòng người ta sinh ra gợn sóng vô tận, nhộn nhạo không ngừng.
Biểu tình dại ra của Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên khôi phục lại, vỗ mông Tuyên Vân Tâm một cái. Giọng điệu hắn vững vàng, bình tĩnh, không có bất gì gấp gáp hay khác thường nào.
"Đừng nháo!"
Tuyên Vân Tâm nhất thời giống như bị điện giật, cả người cứng đờ. Một loại cảm giác khác thường xông lên trong lòng.
Hơn hai mươi năm, lần đầu tiên bị người ta vỗ mông như vậy.
Cái loại cảm giác tê dại này, làm cho tâm Tuyên Vân Tâm loạn như ma.
Nàng ta không biết là phẫn nộ hay thẹn thùng, gắt gao nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh. Nhưng lại chỉ nhìn thấy một ánh mắt bình tĩnh thong dong, ẩn giấu thâm thúy.
Tuyên Vân Tâm liền ngây dại.
Nàng ta khó có thể tin nhìn Lữ Thiếu Khanh, người này vậy mà không bị gì.
Tuyên Vân Tâm biết tính toán nhỏ nhặt của mình đã đánh nhầm. Kế hoạch muốn tính kế Lữ Thiếu Khanh của nàng ta đã thất bại.
Đồng thời, nàng ta cũng hiểu được nam nhân trước mắt này đáng sợ như thế nào.
Cái gì mà tiểu dân chợ búa, cái gì mà đồ vô sỉ, tất cả đều là giả. Tất cả đều là giả vờ.
Một đôi mắt, đủ để nói cho nàng ta biết rất nhiều chuyện.
Đây là một nam nhân lòng dạ cực sâu.
Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt nói: "Ngươi ngoan ngoãn phối hợp với ta, ta bảo đảm ngươi sẽ không có chút chuyện nào cả. Nếu còn nháo, ta lại đánh mông ngươi đấy, có tin không hả?"
Im lặng một lát, Tuyên Vân Tâm cắn răng, hỏi:
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Đối mặt với nam nhân, Tuyên Vân Tâm giống như nhận mệnh, nàng ta biết cho dù mình tính kế có tốt, thì cũng không tính kế được nam nhân trước mắt.
Đồng thời trong lòng nàng ta nhịn không được lo lắng.
Người này, sẽ không phải thật sự muốn cướp sắc chứ?
Lữ Thiếu Khanh tựa hồ nhìn thấu tâm tư của nàng, nói: "Không cần lo lắng, ta không cướp sắc. Tuy rằng bộ dạng ngươi không tệ, nhưng không phải đồ ăn của ta."
Lữ Thiếu Khanh vừa nói, vừa thuần thục tháo nhẫn trữ vật ra khỏi tay nàng ta.
Thấy nhẫn trữ vật của mình bị Lữ Thiếu Khanh lấy đi, Tuyên Vân Tâm cả kinh: "Ngươi muốn làm gì?"
Lữ Thiếu Khanh nhìn Tuyên Vân Tâm, nói: "Ngươi có thể mở ra cho ta không?"
Tuyên Vân Tâm hiểu được: "Ngươi muốn thứ bên trong nhẫn trữ vật của ta?"
Lữ Thiếu Khanh nói: "Đúng vậy, linh thạch sáng lấp lánh, đáng yêu hơn nhiều so với ngươi."
"Ngươi, ngươi mơ tưởng!"
Tuyên Vân Tâm tức giận từ chối. Lại không cướp sắc mà là muốn cướp tiền?
Hỗn đản.
Hơn nữa, toàn bộ gia sản của nàng ta đều ở bên trong, làm sao có thể dễ dàng giao ra ngoài.
Lữ Thiếu Khanh nói: "Ngươi cần phải biết, dùng bạo lực mở ra, nhẫn trữ vật của ngươi xem như bị hỏng, đồ vật bên trong sẽ hư hao, ngươi chắc chứ?"
Thực lực của Tuyên Vân Tâm mạnh hơn Lữ Thiếu Khanh, vậy nên tuy hắn có thể xóa đi ấn ký của nàng ta, thế nhưng nếu làm như vậy, sẽ dễ dàng phá hư nhẫn trữ vật, đồ vật bên trong cũng bị tổn thất rất lớn.
Nhẫn trữ vật của đệ tử cấp thấp, thực lực bọn họ không bằng Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh có thể cứng rắn mở ra, cho dù có tổn thất thì cũng không lớn.
Nhưng một đệ tử hạch tâm của Điểm Tinh Phái như Tuyên Vân Tâm, thứ tốt của nàng ta hẳn là rất nhiều. Nếu tổn thất, Lữ Thiếu Khanh sẽ rất đau lòng.
Tuyên Vân Tâm vẫn là câu nói kia: "Mơ tưởng!"
Lữ Thiếu Khanh nói: "Được rồi!"
Sau đó, bạo lực mở ra...
Tuyên Vân Tâm ngây dại.
Sau khi nhận thấy được nhẫn trữ vật và mình đã mất đi liên hệ, nàng ta sợ hãi kêu lên.
"Ngươi, ngươi..."