Chương 108: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

18 năm nghi ngờ

Phiên bản dịch 6887 chữ

“Xuỳ”

Một chiếc xe benz sáng loáng di chuyển rất nhanh trong đêm tối.

Do tốc độ quá nhanh nên nước đọng trên đường bắn tung tóe.

“Đại ca, ngươi bỏ qua cho ta đi, ta còn có mẹ già, vợ con…” La Lâm vừa lái xe, nước mắt nước mũi không ngừng tuôn rơi.

Trên cổ hắn là một khẩu súng lục đen ngòm.

Tô Bạch vẫn im lặng, vẻ mặt lạnh như băng.

Hắn không nghe những gì đối phương đang nói.

Đúng là từ tư liệu của La Lâm, hắn đang hạnh phúc mỹ mãn, có vợ xinh và một đứa con thông minh.

Ngoài ra, cha mẹ hắn cũng ở đây.

Thật là một gia đình tốt đẹp biết bao.

Suýt chút nữa làm cho hắn có chút không đành lòng phá hoại.

Nếu La Lâm đã không giết hại cha mẹ và hắn.

Và bây giờ, hắn không giết cả gia đình của đối phương cũng đã coi như là dễ nói chuyện lắm rồi!

“Dừng lại.” Súng trong tay Tô Bạch dùng sức đẩy một chút, khàn giọng nói.

Nghe được lời này của hắn, trái tim La Lâm run lên, răng nghiến lợi liên tục, phát ra tiếng “ken két” kỳ lạ.

Nhưng hắn không dám làm trái lời Tô Bạch, điều khiển xe vào lề đường.

“Đi xuống.” Giọng nói của Tô Bạch bình tĩnh đến đáng sợ.

“Tha mạng… Đại ca, tha mạng!” La Lâm gào thét một tiếng, giọng nói tràn đầy sợ hãi.

“Ta nói, đi xuống.” Giọng điệu của Tô Bạch vẫn không gợn sóng như cũ, cũng không bị đối phương ảnh hưởng chút nào.

Nghe vậy, La Lâm run rẩy mở cửa xe, bước xuống xe.

Hắn không dám làm trái lời Tô Bạch, hắn không có gan.

Bởi vì hắn biết rất rõ mình không có cách nào để thoát khỏi tay của người này ở đây.

Người này nhất định là một tên sát nhân máu lạnh, nếu muốn chạy trốn thì nhất định sẽ chết trong tay của đối phương.

Hơn nữa, người này còn rất biến thái.

Sau khi giết người, hắn còn thưởng thức cái xác hơn nửa tiếng đồng hồ.

Sau khi xuống xe, một trận gió lạnh thổi qua, La Lâm cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Bất kể là cơ thể hay nội tâm đều giống như vậy.

Hắn đã giết rất nhiều người, nhưng hầu hết bọn họ đều chưa từng cận kề nguy hiểm chứ đừng nói đến cái chết.

Lúc này hắn mới cảm nhận được sự kinh hoàng của cái chết.

Bây giờ La Lâm thậm chí cảm thấy, có người đặt một con thỏ trước mặt mình, hắn cũng không dám giết nó.

Bởi vì hắn cảm thấy bây giờ mình chính là con thỏ.

Quyền sanh sát trong tay!

“Xoay người lại, nhìn mặt ta.” Đúng lúc này, giọng nói bình tĩnh của Tô Bạch lại vang lên.

Nghe được lời đối phương, La Lâm trong lòng rùng mình, nói với giọng run rẩy: “Không, ta không nhìn.”

Hắn biết nếu như nhìn nhau, nhất định sẽ chết!

“Pằng!”

Một tiếng súng vang lên.

“A!!!” La Lâm hét lên quỳ rạp trên mặt đất.

Lúc này, trên đùi hắn có một lỗ thủng, máu chảy ra.

Khi máu chảy ra, trong không khí đột nhiên xuất hiện một mùi máu tanh.

“Nhìn mặt ta.” Giọng nói của Tô Bạch lại vang lên.

La Lâm nghe vậy thì trái tim cũng như tro nguội.

Đối phương thật sự không muốn hắn sống.

Nghĩ đến đây, hắn ngừng la hét và phát điên lên.

Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Bạch.

Hắn muốn xem rốt cuộc là người nào muốn giết hắn!!!

Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên và nhìn thấy khuôn mặt của Tô Bạch, sự điên cuồng trong mắt hắn đột nhiên biến thành hoảng sợ.

“Quỷ!! Có quỷ!!!” La Lâm hoảng sợ thét chói tai và chạy về phía xa.

“Pằng!” Tiếng súng lại vang lên.

Một tia lửa xuất hiện trên hòn đá trước mặt La Lâm, hắn lập tức dừng bước chân đang trốn chạy.

Hắn rùng mình, run như cầy sấy.

Vừa rồi nếu như hắn tiến thêm một bước nữa, thì phát súng sẽ trúng hắn.

“Xem ra ngươi biết ta.” Tô Bạch tiến lên vài bước đi tới trước mặt của La Lâm, nhếch miệng cười nói.

Lúc này, hai mắt của hắn đỏ ngầu, tràn đầy sự điên cuồng.

Lúc này đây hắn tựa như một con thú hung ác sẵn sàng ăn thịt người bất cứ lúc nào.

“Không… Ta không biết.” Giọng La Lâm run rẩy nói.

“Thật không?” Tô Bạch dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn La Lâm, nói: “Vào ngày 20 tháng 3 năm 3626 theo lịch Liên bang, cả nhà Hứa Đông Thắng bị lừa hơn một triệu, vì hắn bị lừa nên cùng đường bí lối.

Vào ngày 22 tháng 3, ngươi đã liên hệ với Hứa Đông Thắng. Vào ngày 23 tháng 3, cha mẹ của ta bị giết. Ngươi nói xem chuyện này có phải là một sự trùng hợp không?”

La Lâm trong lòng run lên, nhưng vẫn nói: “Ta không biết chuyện này, không liên quan gì đến ta!!!”

Giọng điệu của hắn nghe rất thành khẩn, làm cho người ta nghe vào giống như lời nói thật.

“Ngày 14 tháng 9 năm 3626 lịch Liên bang, ngươi đã trao đổi trực diện với Đinh Tuấn, nhờ hắn cướp tài sản của gia đình ta và yêu cầu hắn giết ta. Sau đó đến tối ngày 15 tháng 9, ta bị giết. Chuyện này có đúng không, hay lại là trùng hợp?” Tô Bạch nói tiếp.

Nghe vậy, La Lâm lạnh cả người, trợn to hai mắt nhìn Tô Bạch, môi hơi tái nhợt, vẻ mặt kinh hãi.

Người này… Vừa vừa nói gì vậy?

Hắn nói rằng hắn đã chết rồi?

“Nói cho ngươi biết, ngươi nhất định sẽ chết.” Tô Bạch dí súng vào trán La Lâm, nói: “Nhưng ngươi vẫn có lựa chọn.”

“Cái gì… Lựa chọn.” La Lâm nuốt nước bọt, nhìn họng súng gần trong gang tấc.

“Ngươi muốn một mình ngươi chết, hay là gia đình của ngươi chết cùng ngươi.” Vẻ mặt Tô Bạch dữ tợn nói: “Ngươi biết không? Khi ta biết ngươi là tên súc sinh đã giết cả nhà ta, ta rất muốn băm cả nhà ngươi ra cho chó ăn!!!”

Nói đoạn, hắn dùng đầu súng đâm vào trán La Lâm và hung dữ nói: “Nhưng bây giờ ta sẽ cho ngươi một cơ hội, nói cho ta biết sự thật của tất cả mọi chuyện, nếu không sau khi ta giết ngươi thì sẽ giết nốt cả gia đình của ngươi.”

Nghe đến đây, La Lâm im lặng.

Nếu đổi lại vị trí, hắn là đối phương, hắn nhất định sẽ giết cả gia đình của mình.

Nhưng bây giờ, đối phương đã cho hắn một con đường khác, dùng mạng sống của hắn đổi lại mạng cho cả nhà của hắn.

Là một người tinh thông trong các giao dịch, từ trong lời nói của đối phương có thể nghe ra đối phương có lòng tốt muốn giao dịch.

“Ngươi muốn biết cái gì?” La Lâm khàn giọng hỏi.

Hắn biết mình không thể sống được nữa.

Nhưng hắn phải tìm một lối thoát cho gia đình của mình.

Người này, ngay cả hắn cũng có thể giết, huống chi là vợ con của hắn.

“Tại sao ngươi lại giết ta và cha mẹ ta?” Tô Bạch hỏi.

Nghe vậy, La Lâm trả lời thẳng: “Mẹ ngươi từng là nghiên cứu viên của công ty Vân Gian. Mười tám năm trước, nàng đã lấy trộm một thứ của công ty Vân Gian. Nửa năm trước, cấp trên có lệnh để ta xử lý cha mẹ ngươi và ngươi.”

Nghe được lời nói của đối phương, Tô Bạch im lặng.

Lúc này, hắn cũng nhớ đến những hành vi bất thường của mẹ mình.

Tại sao phải giữ tiền ở nhà?

Vì để ở trong nhà thì có thể lấy tiền và bỏ trốn bất cứ lúc nào.

Cũng bởi vì nàng để tiền vào ngân hàng, đối phương có thể tìm thấy nàng thông qua hồ sơ của ngân hàng.

Tính bí mật của ngân hàng Liên bang vẫn rất tốt.

Thế nhưng trong thời đại big data, mọi người đều không có bí mật.

“Cấp trên?” Tô Bạch nhìn La Lâm nói: “Tại sao mười tám năm trước bọn họ không truy cứu, mà mười tám năm sau mới truy cứu?”

Lông mày của hắn nhíu lại, nếu đối phương đã không truy cứu vấn đề này hơn mười năm trước, vậy tại sao phải chờ đến bây giờ mới truy cứu?

“Bởi vì người cấp trên đã thay đổi, công ty Vân Gian bây giờ là một giáo sư nắm quyền.”

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    35

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!